thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tôi rất dịu dàng và chân thực, nhưng có một lần tôi bị phản bội

 

Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm

 

MAREE DAWES

 

Maree Dawes tốt nghiệp ngành tác văn tại Đại học Murdoch và Đại học Western Australia. Truyện ngắn “I Am So Sweet and Truthful and Once I Was Betrayed” (“Tôi rất dịu dàng và chân thực, nhưng có lần tôi bị phản bội”) này là tác phẩm đầu tiên chị gửi đăng trên tạp chí Indigo tại Tây Úc. Ngay lập tức truyện ngắn ấy đã thu hút sự chú ý và khen ngợi của độc giả và giới phê bình. Robert Drew đã chọn ngay truyện ngắn ấy vào tuyển tập Best Australian Stories 2007 (Những truyện ngắn hay nhất Úc năm 2007), đứng chung với những tên tuổi hàng đầu và có tầm vóc thế giới của Úc như David Malouf, Frank Moorhouse và Roger McDonald, v.v... (trong này có cả Nam Lê, tác giả tập truyện ngắn The Boat đoạt giải Dylan Thomas tại Anh năm 2008 và giải Prime Minister tại Úc năm 2009). Mauree Dawes cũng là một nhà thơ. Tập thơ Women of the Minotaur: les poèmes des femmes de Picasso viết về cuộc đời của những người tình của Picasso được Tactile Books xuất bản vào năm 2008.
 
Nét đặc sắc nhất của truyện “Tôi rất dịu dàng và chân thực, nhưng có lần tôi bị phản bội” này có lẽ không phải ở kết cấu hay tư tưởng mà là ở giọng văn. Tôi đã cố gắng hết sức để chuyển dịch cái giọng mỉa mai và ngoa ngoắt trong nguyên tác của Maree Daws, nhưng biết chắc là mình chỉ có thể thực hiện được một phần nào đó mà thôi.
 
Phan Quỳnh Trâm

 

__________

 

TÔI RẤT DỊU DÀNG VÀ CHÂN THỰC,

NHƯNG CÓ MỘT LẦN TÔI BỊ PHẢN BỘI

 

Khi nhận ra kẻ phản bội, lòng tôi tràn ngập những ý muốn trả thù điên dại. Cứ như thể sự thù hận đã tiềm ẩn trong tôi, nhánh của nó đã nứt mầm xuyên qua từng tế bào, chờ đến đúng mùa, đúng độ ẩm và ánh nắng mặt trời hoặc một cơn dông đầu mùa và độ nóng, là nó nở rộ ra như nấm.

Tôi và kẻ phản bội và mối thù của tôi, chúng tôi cùng nhau đi bộ ven mé biển giữa trời nhá nhem tối. Tôi nói với hắn rằng tôi sẽ kể cho vợ hắn biết. Chúng tôi sẽ đến đó ngay lập tức và nói cho bà ấy biết, hoặc nếu muốn hắn có thể nói với bà ấy còn tôi sẽ lắng nghe. Sau đó hắn muốn làm gì thì làm, tôi muốn làm gì thì làm và vợ hắn muốn làm gì thì làm, còn mối thù của tôi thì đã được trả và mầm nụ của nó sẽ lại nằm yên xuống. Và chúng tôi — mối thù của tôi và tôi — thấy rằng chúng tôi đã trừng phạt hắn. Hắn cãi rằng đó không phải là bản chất của tôi. Tại sao lại phải liên lụy đến bà ấy, bà vợ vô tội của hắn? Nếu tôi không biết gì về vợ hắn, và ngược lại, vợ hắn cũng không hề biết gì về tôi. Nhưng bà ấy cần phải biết, mối thù của tôi nói, và tôi chính là người sẽ báo cho bà ấy biết.

Trừng phạt anh nè, hắn nói, đừng đụng đến bà ấy, cứ trừng phạt anh đi, hắn nói, vì hắn quá tuyệt vọng. Lúc đầu tôi còn cứng rắn, nhưng bị sự năn nỉ làm yếu lòng, tôi nói, anh có lý, tôi chỉ muốn làm nhục anh thôi. Nếu anh làm theo ý tôi, tôi sẽ không nói cho bà ấy biết. Nếu anh làm theo những gì tôi bảo trong vòng nửa tiếng tới đây, tôi sẽ không nói với bà ấy. Anh cũng biết rằng tôi không bao giờ nói dối cả. Thế rồi hắn đồng ý, vì hắn biết rõ tôi, biết rõ bản chất dịu dàng của tôi, có lẽ hắn nghĩ rằng tôi muốn làm tình một lần cuối, và tôi mỉm cười, biết tỏng hắn đang tuyệt vọng tìm mọi cách để không cho vợ hắn biết.

Chúng tôi đi bộ ven mé biển trong đêm tối rồi đến cầu tàu nơi xung quanh chúng tôi chỉ toàn là nước. Những ngôi sao trên cao trong đĩa xúp của vũ trụ, rong biển và cá trong tiếng vỗ của thủy triều. Chúng tôi đứng trên cầu tàu và tôi bắt đầu giao cho hắn cái công việc, cái cơ hội để hắn có thể giữ bí mật của mình. Đúng thế, tôi nói, anh phải nhảy xuống biển và bơi vào bờ. Thấy anh ướt và lạnh thì tôi mới vừa lòng.

Lạnh lắm em ơi, hắn nói, em phải có tình có lý chứ, thôi để anh tự nói cho bà ấy biết (nhưng chúng tôi — mối thù và tôi — không tin hắn, ai mà tin nổi hắn chứ?). Không, tôi nói, đó là sự thoả thuận, hoặc anh bơi hoặc chúng ta đến nói cho bà ấy biết. Hắn chồm người đến hôn tôi trước khi nhảy xuống — một cái hôn hay là một lời cầu xin tha thứ? Tôi lùi lại. Tôi nghe tiếng hắn hớp hơi thật mạnh giữa bọt nước bắn tung tóe khi người hắn chạm vào nước, cái thế giới ướt đẫm của mối thù tôi, rồi tôi chạy về nhà qua bao nhiêu đường phố với đôi giày thể thao màu trắng sọc xanh của tôi, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, và khi vừa khép cửa phòng lại, mồ hôi còn nhễ nhại trên làn da ấm nóng, tôi gọi cho vợ hắn, chỉ để cho vợ hắn biết rằng, trong cơn đau khổ vì bị tôi cắt đứt liên hệ sau khi tôi phát hiện ra rằng hắn đã có vợ, hắn đã trượt chân ngã xuống biển và không thể trèo lên lại cầu tàu được nữa, và tôi muốn báo cho vợ hắn biết, một cách dịu dàng như thường lệ, rằng hắn sẽ bơi ngược lại con nước dữ để về nhà với người ướt đẫm, thực tình tôi hy vọng là hắn có thể trở về, nhưng biển thì động và tôi thiết nghĩ nếu chẳng may hắn không về sớm, ai đó chắc phải gọi cấp cứu, mà tôi thì không muốn làm người gọi cú điện thoại đó.

Xuyên qua những đường truyền dẫn tín hiệu ngoằn ngoèo tôi có thể cảm thấy những đầu dây mối nhợ của sự phản bội đã lan nhiễm sang bà ấy. Tôi có thể nghe tiếng bà ấy thở hổn hển như nuốt từng cơn giận. Tôi rất dịu dàng và chân thực, nhưng có một lần tôi bị phản bội. 

 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021