thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Có khi biển khóc

 

 

CÓ KHI BIỂN KHÓC

 

Biển đêm luôn là một hình ảnh đầy bí ẩn, và đáng sợ. Khi ấy, nước biển đang lạnh dần, gió trở nên tinh quái hơn, và hình hài của biển là một kích thước gần như không giới hạn, vượt qua đường chân trời tăm tối.

Cát đang thiu thiu ngủ, thì cảm thấy một bước chân khẽ khàng đặt trên mình. Rồi đến những bước kế tiếp của hai bàn chân trần mềm mại. Đó là hai bàn chân của một người con gái.

Biển tò mò vội dịu đi những tiếng sóng vỗ xa xôi, gió lặng xuống một chút, và cát cũng thả lỏng người đón nhận những bước chân.

Cô gái đang đi về phía biển.

Gió nghiêng xuống thì thào với Cát:

— Mắt cô ấy mở to, nhưng dường như chẳng nhìn thấy gì hết!”

Cát lo lắng:

— Những suy nghĩ của cô ấy đã đông cứng trong đầu.”

Biển thảng thốt:

— Ôi, tôi nghe vài tiếng nói lạnh như đá, vỡ vụn, rơi ra khỏi đầu cô ấy: “... anh ... vĩnh biệt...”

Cô đến gần Biển hơn...

Cả dải cát chợt lấp lánh — những hạt ánh sáng nhỏ li ti, như phản chiếu lại hình ảnh bầu trời thấp thoáng ánh sao trên cao.

Bàn chân thanh xuân, non dại của cô sắp sửa nhúng xuống làn nước tối tăm, lạnh lẽo.

Biển rùng mình, tất cả sóng to sóng nhỏ cùng lắng xuống, im lặng.

Gió hốt hoảng, ngừng lại giữa đỉnh trời.

Hàng triệu hạt cát vội chuyển mình dưới chân cô gái, như muốn hất ngược cô trở vào bờ.

Rồi cả ba: Biển, Gió và Cát cùng thốt lên thứ ngôn ngữ riêng của chúng, nhưng có cùng một nghĩa:

— Đừng, cô ơi!

 

 

 

-----------------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021