thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Nỗi buồn bất tử

 

Viết tặng bức tượng đồng Sakamoto Ryoma trên bờ biển Kochi

 

Photo: Hirokuta

 

NỖI BUỒN BẤT TỬ

 

Tôi là một tượng đồng đứng trên một hòn đảo nhỏ. Người ta làm thêm một cái đình tạ và một bộ bàn ghế đá bên cạnh để trang trí thêm cảnh quan. Nhìn ra biển khơi cả trăm năm rồi tôi cũng thấy chán. Mỗi khi chiều về, quạ lượn bay trên đầu, mặt trời đỏ rực chìm xuống biển sâu, bóng cây tùng in trên nền trời sắc nét, tôi cũng cảm thấy tịch liêu. Vì là người bằng đồng nên tôi không khóc được, chỉ lặng lẽ chớp mắt mà thôi. Vậy mà một cái chớp mắt của tôi cũng kéo dài cả tuần lễ. Đầu tiên phát động ý chí muốn chớp mắt rồi từng ngày ráng sức cụp mắt xuống một chút, sau ba ngày mới nhắm mắt lại được. Rồi lại phát động ý chí, mỗi ngày nhướng mắt một chút sau ba ngày mắt mới mở ra. Thật mệt nhọc và tốn công sức nhiều vô kể. Tôi cũng thở, một lần thở mất hai ngày. Nhưng khi chớp mắt chẳng hạn, tôi mệt và thở hổn hển, nửa ngày một hơi.

Vì khó khăn như thế nên tôi cố gắng tĩnh tâm đứng yên, không muốn làm gì cả. Nhưng khi chiều về, tôi lại muốn đi đến chiếc bàn đá, ngồi xuống uống trà và ngắm hoàng hôn đỏ rực. Thế là hùng tâm tráng chí nổi lên, tôi bắt đầu vận lực. Khỏi phải nói, bắt cả một khối đồng nhúc nhích thì gian khổ đến thế nào. Nhưng cứ phấn đấu mãi thì cũng có thành tựu, ít ra ta sẽ chiến thắng được bản thân mình. Sau chừng hai tuần lễ, tôi nhúc nhích được chừng một xăng ti mét. Mất năm năm trời tôi mới tiến lại được cái bàn đá và mất thêm một năm nữa tôi mới dần dần ngồi xuống được bình an mà ngắm bóng chiều rơi trải qua những tháng ngày vui vẻ. Nhưng dĩ nhiên nhân gian thì chẳng vui vẻ gì. Khi tôi lê bước đi, từng chút mỗi ngày thì không ai để ý. Nhưng khi tôi ngồi xuống thì thật là một chuyện kinh thiên động địa. Làm sao một bức tượng đồng hiên ngang lại đột nhiên có thể ngồi xuống được chứ, còn gì là biểu tượng của thành phố nữa. Thế là cõi đời nhốn nháo cả lên. Tôi đành phải tìm cách đứng dậy. Trong khi người ta họp hành, tổ chức dự án đúc lại tượng đồng, chạy vạy tìm kinh phí, các chính trị gia địa phương hô hào đóng góp thì tôi cứ từ từ đứng lên. Chừng một năm sau, khi máy móc và cả đoàn người kéo đến, để khiêng tôi về nung chảy đúc thành một bức tượng mới, thì thấy tôi đã đứng dậy rồi. Cả đám tiu nghỉu như mèo bị cắt tai. Một tay công trình sư buồn bực bảo “Tự nhiên lại đứng dậy làm gì cơ chứ?” Tôi muốn cười lắm mà không thể cười được vì công cuộc đứng dậy đã mất sức quá nhiều rồi. Thành ra cứ đứng yên mà nhìn ra biển. Làm một tượng đài, muốn có một phút nghỉ ngơi, ngồi xuống uống trà cũng thật khó khăn thay. Nhưng cũng may là đám người kia cuối cùng đã rút đi, trả lại cho tôi những ngày ngắm hoàng hôn yên tĩnh.

 

Nagoya, ngày 19/10/2011
 

 

---------------

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021