thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Làm mặt ngu [II]
Đã đăng: Làm mặt ngu [I]

 

“Hãy cứu lấy các em”
(Lỗ Tấn - Nhật ký người điên)

 

Bé đang đuổi theo những cánh bướm trong vườn. Màu sắc trên những cánh bướm khiến bé thấy vui. Bé thích thú với điều đó. “Như hoa ấy,” bé nói. Bé nói một mình. Bé biết rằng có rất nhiều loài bướm khác nhau và chúng có những đôi cánh với hàng trăm hoạ tiết không bao giờ trùng nhau. Đêm qua là một đêm khủng khiếp với bé. Trong giấc mơ đêm qua bé thấy mình lạc trên một đỉnh núi, ở trên đó toàn là người có khuôn mặt khôn. Trông vô cùng dị dạng và khủng khiếp làm sao. Thế đấy, ngay cả trong giấc mơ bé cũng không thể mơ thấy một khuôn mặt ngu cho mình.

Bà nội thường nói giấc mơ là điều không có thực, chúng sẽ xui khiến ta làm những điều xằng bậy.

Bé đuổi theo những cánh bướm cho đến khi mệt rã rời. Nắng mùa xuân đang chiếu lên tóc bé. Mắt bé tràn ngập ánh nắng. Khuôn mặt của bé đỏ lựng lên. Rõ ràng đó là một khuôn mặt khôn ngoan. Bé căm thù mọi thứ khôn ngoan như thế trên đời.

Rồi bà nội bước ra. Bà đờ đẫn nhìn theo từng bước chạy của bé. Khi mặt trời lên cao hơn bà lo sợ một điều gì đấy. Có thể nắng sẽ làm cho bé bị đau. Bé không thể đến trường để học lấy những điều diễm tuyệt. Cũng có thể nắng sẽ khiến cho bé không bao giờ làm được một khuôn mặt ngu như bé mong ước. Vì thế bà nội nói: “Vào nhà đi.” Tất nhiên bà đang nói với bé. “Những cánh bướm, có rất nhiều cánh bướm, như hoa ấy.” Bé nói. “Vào nhà đi, không thì công an bắt đấy.” Bà nội nói. Bà chỉ doạ bé đấy thôi, bà sợ bé bị cảm nắng. Nhưng bé vẫn chạy theo những cánh bướm trong ánh nắng rạng ngời của mùa xuân.

Rồi ông nội bước ra. Ông nội ngáp. Mặt ông nội ngu một cánh mỹ mãn. Ông nội trộm nhìn những cánh hoa. Mặt ông lấm lét khi nhìn những cánh hoa. Có thể hành động nhìn những cánh hoa như thế khiến cho mặt ông nội khôn ra. Ông nội đang đứng dưới ánh nắng. Bé dừng lại thở hổn hển rồi nói với ông nội. “Vào nhà đi, không thì công an bắt đấy.” Bé cũng chỉ muốn chọc ông thôi chứ thực ra người lớn thì đằng nào lại đi sợ những điều vớ vẩn như thế. Chỉ con nít mới sợ những điều giản đơn như thế. Nhưng bé chưa dứt lời thì mặt ông nội tự dưng khôn ra một cách khủng khiếp. Mắt ông sáng lên, ông khựng người lại rồi dáo dác nhìn xung quanh. Rõ ràng mặt ông khôn ra một cách thảm hại. Rồi bất thần ông nội phóng vào nhà và đóng chặt cửa lại.

Trong khi đó thì bé vẫn mải miết đuổi theo những cánh bướm mùa xuân. Khuôn mặt bé khôn ngoan chưa từng thấy.

Nắng mùa xuân đầy tràn trong đôi mắt thần tiên của bé.

Rồi bố từ trong phòng làm việc bước ra. Bố lắc người sang trái rồi sang phải. Những đốt xương của bố kêu răng rắc. Mắt bố nhắm lại, nước miếng tràn bọt ra hai bên khoé miệng của bố. Rõ ràng đó là một khuôn mặt ngu có tầm cỡ. Rồi khi ánh nắng mùa xuân chiếu vào mặt bố thì bố mở mắt ra. Bố nhìn thấy những cánh hoa. Có những giọt sương sớm còn đậu trên những cánh hoa màu đỏ. Có một điều gì đấy tựa như tai ương đang đến với bố. Khuôn mặt bố tự dưng khôn ra một cách thảm hại. Mắt bố trợn tròn, bố lấm lét nhìn xung quanh rồi ngồi xuống dán mắt vào những cánh hoa. Bé dừng lại khi bắt được một con bướm vàng. “Một con bướm vàng.” Bé ré lên. Bé nhìn những sợi tóc của bố đang nhảy múa dưới ánh nắng. “Nắng to rồi đấy, bố vào nhà đi.” Bé nói. “Không thì công an bắt đấy.” Bé nói. Bé học theo cách nói của bà nội một cách nhanh chóng và vô ý thức. Thực tình bé sợ nếu bố tiếp xúc với ánh nắng thì khuôn mặt của bố bị khôn ra, với lại dưới ánh nắng như thế này thì người ta sẽ rất dễ khôn ra và có thể dẫn tới những động thái khủng khiếp nào đó. Nhưng bé chưa dứt lời thì mắt bố trợn tròn lên. Hình như bố sợ cái gì đó trong lời bé vừa nói. Bố luống cuống. Bé cười một cách sung sướng và thoả mãn khi nhìn thấy khuôn mặt khôn của bố dần hiện ra. Khuôn mặt khôn kỳ dị và khủng khiếp. Bố đứng lên. Bố vứt cánh hoa trên tay xuống. Cánh hoa bay theo những cơn gió buổi sớm mùa xuân rồi rơi trên thảm cỏ. Bố nhìn bé rồi nhìn xung quanh, sau đó bố chạy thẳng vào phòng và đóng nghiến cửa lại. Bé thích thú cười lên khúc khích khi nhìn theo tấm lưng của bố như mai của một con rùa già đang dần khuất sau cánh cửa.

Mẹ bước ra. Mẹ gọi tên bé, gọi ba lần. Mẹ không nhìn vào bất cứ một cánh hoa nào. Mẹ đứng trong hiên nên nắng mùa xuân đừng có mơ mà chạm được vào người mẹ.

Phụ nữ thường tỉnh táo và tinh ranh không thể ngờ được.

Khuôn mặt ngu của mẹ vẫn u mê lú lẫn một cách kiêu hãnh. Nhưng bé không nghe lời mẹ. Bé vẫn tung tăng cùng những cánh bướm mùa xuân. “Vào đi. Nắng thế này công an bắt đấy.” Mẹ nói. Mẹ muốn bé vào nhà thôi, chứ thực ra khi muốn doạ hay muốn ngăn con trẻ đừng làm một vài điều tầm bậy nào đó người ta thường nói như thế, và kỳ thực đó là một cách thức cũ kỹ nhưng vô cùng hiệu quả đối với tâm lý trẻ em.

Nhưng bé vẫn không vào nhà. Bé vẫn mải miết đuổi theo những cánh bướm mùa xuân. Nắng chiếu lên tóc bé. Mặt bé khôn ngoan một cách lì lợm. Bé không làm được mặt ngu, nhưng rõ ràng là bé không sợ ai cả. Bé không biết khi lớn lên bé có làm được một khuôn mặt ngu tiêu biểu hay không, nhưng bây giờ bé còn nhỏ, trẻ em phải có được những phút giây của riêng nó. Đó là sự thật mà mọi người không nhớ ra. Hoặc nhớ ra nhưng lại giả vờ quên đi, người lớn thường là vậy.

 

 

 

------------

Những tác phẩm của Lerusam đã đăng trên Tiền Vệ:

Bữa ăn  (truyện / tuỳ bút) 
... Đối với những cái đầu chai sạn thì bà phải dùng đến những con dao sắc bén. Đầu tiên bà dùng dao khoét cho chúng thủng đi và lấy ra một ít nước, sau đó bà dùng búa đập vỡ chúng như cách người ta đập vỡ những quả dừa khô. Bà cẩn thận nhặt từng viên sỏi để sang một bên rồi khéo léo múc từng muỗng nước còn sót lại trong từng mảnh nhỏ vỡ ra từ hộp sọ... (...)
 
Làm mặt ngu  (truyện / tuỳ bút) 
... “Phải vứt cái tư duy vào rọt rác.” Cô phát thanh viên nói thế. “Mặt phải thuỗn ra. Mắt lờ đờ. Cố gắng cho nước dãi tràn ra nơi khoé miệng. Giấu trí khôn trong lỗ đít.” ... Trên ti vi người ta đang trình chiếu những khuôn mặt ngu tiêu biểu. “Những người đại diện cho chúng ta.” Giọng nói trong veo của cô phát thanh viên lại vang lên trong khi những khuôn mặt ngu tiêu biểu xuất hiện và biến mất trên màn hình ti vi... (...)
 
Anima và thằng đực rựa dâm đãng  (truyện / tuỳ bút) 
... Khi thân xác tôi chỉ còn là một đống thịt băm nằm trong chiếc chăn được bao phủ bởi bóng tôi thì kế hoạch báo thù của tôi cũng gần như hoàn hảo. Cái thằng đực rựa dâm tặc đã tự moi mắt và lột da hắn rồi băm thân hình hắn thành một đống thịt. Sự băng hoại của hắn song trùng với những động tác trong đêm tối của tôi. Đêm tối có răng và miệng lưỡi. Ai dám nói rằng đêm tối không lẻo mép... (...)
 
Thối rữa  (truyện / tuỳ bút) 
... Có những thứ chúng và chính bản thân những người nô lệ như cưng không được phép nói ra, nhưng ít nhất cưng cũng phải cho chúng cười trước khi da thịt của cưng, của bạn bè cưng, của những người đàn bà đi chân đất trên bờ biển và những người đàn ông vô hồn đang nhìn sự cuồng nộ của sóng, thối rữa ra và chết trong sự oan nghiệt tột cùng, cưng ạ... (...)
 
Những giấc mơ của người tử tội  (truyện / tuỳ bút) 
... Phía sau người ta lại đạp mạnh vào lưng đồng chí. Tiếng va đập của xiềng xích vang lên như những bản nhạc. Và đồng chí bắt đầu nghe nhạc. Đồng chí tưởng tượng rằng mình vừa bay như chim vừa nghe nhạc. Dưới ánh mặt trời đồng chí lết đi trong khi mắt mình nhắm lại. Đồng chí đang tìm kiếm tự do và thực sự đồng chí đang tự do. “Tự do tuyệt đối.” Đồng chí mỉm cười... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021