thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Sau pháp luật

 

 

SAU PHÁP LUẬT

 

Trong mộ, Kafka ngủ. Ông ấy ngáy, hơi thở ông ấy nồng nặc mùi rượu. Tôi đặt xác người đàn ông miền quê xuống bên cạnh ông, một cái xác khô quắt và lạnh.

Rồi tôi thì thầm vào tai Kafka rằng thực ra người đàn ông miền quê đã giết chết tên gác cổng bằng nửa viên gạch sau cánh cửa, và anh ta đã ngủ vùi đi vì kiệt sức bởi việc giết chóc đó. Khi tỉnh dậy thì anh ta lại thấy một tên gác cổng khác đứng ở đấy. Đương nhiên là hắn mang súng và trông có vẻ dữ tợn hơn. Người đàn ông miền quê lại tiếp tục giết tên gác cổng mới bằng nửa viên gạch của mình.

Người đàn ông miền quê đó cứ làm như thế cho đến khi anh ta vào được bên trong pháp luật. “Ở đó không hề có luật lệ.” Anh ta nói và tìm cách quay lại đứng trước cửa pháp luật khi anh ta nhìn thấy những tên gác cổng bị anh ta giết đang mỉm cười với anh ta từ trên cao của toà nhà. Những tên gác cổng đã bị giết từ trước nay lại trông hồng hào, béo tốt, linh hoạt và ranh mãnh hơn.

 

“Anh ta chỉ có một mình à.” Kafka trở mình ú ớ.

“Đúng, người đàn ông miền quê ấy chỉ có một mình. Ông quên rồi à.” Tôi nói.

“Đơn độc quá.” Kafka nói.

 

Người đàn ông miền quê lại tiếp tục giết những tên gác cổng mới bằng nửa viên gạch của mình. Rồi vào một đêm mưa gió anh ta chết vì kiệt sức. Chữ trên những lá đơn của anh ta đã phai màu. Khi người đàn ông miền quê hấp hối, tên gác cổng mới nói với anh ta rằng thực ra có một lối duy nhất, nhận ra được thì sẽ thành công. “Đừng bao giờ xuất hiện ở cửa trước.” Khi tên gác cổng dứt lời thì người đàn ông miền quê tắt thở. Sau khi người đàn ông miền quê chết tên gác cổng bỏ nữa viên gạch của anh ta vào chiếc túi bóng và đưa nó trình lên pháp luật. Đó là bằng chứng.

 

Kafka cùng tôi kéo lê xác người đàn ông miền quê ra khỏi khu mộ tối tăm đó và đi quanh lâu đài, rồi ba ngày sau chúng tôi đứng ở sau pháp luật.

“Có một lối vào duy nhất.” Tôi nói.

“Đâu?” Kafka nói.

“Ở phía sau. Đừng bao giờ xuất hiện ở cửa trước.” Tôi nói.

 

Rồi chúng tôi bắt đầu lại từ đâu. Hôm nay là ngày 11 tháng 11 năm 2012. Chúng tôi đã biết bí quyết của vấn đề. Kafka mỉm cười và đống ý với tôi là kể từ nay chúng tôi không viết lách gì nữa. Kafka bị sâu răng, tôi biết điều đó khi thấy ông ấy cười. Chúng tôi trườn đi trong đêm. Không hề phát ra tiếng động.

Chúng tôi có:

- Mười nghìn đống gạch.

- Mười hai nghìn con dao.

- Hai mươi triệu khẩu súng. Đủ loại.

- Hàng triệu người đàn ông miền quê với cuốc xẻng thay cho những lá đơn của họ. Họ đang trườn theo chúng tôi trong sự im lặng triệt để và tuân thủ nghiêm ngặt những mệnh lệnh.

- Đề cương chi tiết cho kế hoạch.

 

“Chúng ta không đơn độc.” Kafka nói.

“Giết.” Tôi nói.

 

 

-----------------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021