thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Khi nhà không có ai

 

Khi nhà không có ai, bạn mở khoá cửa. Chỉ có bóng tối và có một vết nứt trên trần nhà. Im lặng.

Giống như những cơn ác mộng, khi trong nhà không có ai, bạn thường lắng nghe họ nói. Họ chào và gọi bạn, giọng nói nhẹ của một kẻ có vẻ như yếu đuối hay bệnh hoạn. Thi thoảng vang lên tiếng ho khúc khắc của họ.

Chỉ cần chạm nhẹ vào cánh cửa là bạn cảm thấy sự ảm đạm. Núm cửa bằng thép như được ướp lạnh. Hoá ra bóng tối có vẻ khác và nhiều hơn những gì bạn đã nghĩ. Ngôi nhà như đang ốm đau, lâu rồi mặt trời không toả sáng vào nó.

Bạn muốn bóng tối. Và bạn muốn khi chết đi mọi thứ mới được thắp sáng. Bạn thấy cầu thang thật ọp ẹp, không thể đi xa được. Mà bạn đang muốn bước xuống thật xa, thăm thẳm, nơi hàng đêm bạn vẫn nghe vọng về những âm thanh đau đớn.

Bạn chìm vào căn phòng. Mò mẫm theo các bức tường, bạn lạc vào trong một hội trường. Có ai mời bạn lên phát biểu, vì đây là lần đầu tiên bạn đến. Bạn hơi giận khi không ai thấy bạn sang trọng. Bạn cũng muốn tìm một lý do vì sao bạn ra như thế này. Bạn rơi tự do. Bạn bò lên bậc cầu thang. Bạn bò ra cửa. Bạn bò đến chỗ nào có tiếng sột soẹt.

Bạn nghe có tiếng ai đó đang cãi nhau: con đĩ...

Bạn ngồi im lặng. Bạn nhìn lên bầu trời, và đánh vần những từ đầu tiên của bài thơ bạn sắp viết. Dù sao bạn vẫn phải là thi sĩ. Đó không phải là một bí mật. Đó là cuộc sống của bạn khi không có ai ở nhà.

 

 

----------------

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021