thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ngọn núi sau nhà

 

Ông tôi muốn leo lên ngọn núi sau nhà. Ông muốn tôi giúp.

“Ông chưa bao giờ đặt chân lên đó?”

“Có, nhưng lâu lắm rồi. Bây giờ ông lại thèm leo lên một lần nữa.”

“Cháu thì chẳng thấy thú vị chút nào. Cháu quá nhàm với nó rồi. Với lại cháu quá nhỏ để dìu ông.”

Trong bữa ăn trưa, ông nói với bố tôi:

“Lâu rồi anh cũng chẳng lên đó nhỉ? Tiếc thật.”

“Ôi dào, còn thời giờ đâu mà lên. Bố thôi cái ước muốn điên khùng ấy đi. Nhìn chân bố kìa. Từ buồng ra tới đây mà đã run hết cả lên.”

Ông im lặng và ăn.

Sáng hôm sau ông lại bảo tôi:

“Cháu hay lên trên đó, cháu kể cho ông nghe đi.”

“Chả có gì hay ho cả ông ạ. Toàn đá với cây. Có cả mấy con chim nữa, nhưng nhỏ xíu.”

“Trời ở trên ấy thế nào.”

“Cũng thế cả, giống như ở đây.”

“Ông biết trên đó có nhiều thứ hay lắm. Giá cháu dìu ông đi, ông sẽ kể cho cháu nghe.”

“Bố không cho đâu. Với lại cháu cũng chẳng hứng thú gì.”

Ông tôi im lặng. Rồi ông lại hỏi:

“Quả thực cháu không thấy gì à?”

“Không.” Tôi quả quyết.

Ồng tôi thở dài.

Mẹ tôi bảo:

“Ông đang nghe tiếng gọi tổ tiên đấy.”

“Là sao ạ?”

“Ông chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Cho nên mới có cái ý định nhảm nhí đó.”

“Thế mẹ có thích leo lên ngọn núi đó không?”

“Chả có gì thích cả. Hồi trước mẹ khổ lắm. Nó làm mẹ nhớ cái thời bị hành hạ.”

“Bố cũng giống như mẹ à?”

“Không. Bố con là người hãnh tiến.”

Một buổi trưa khác, ông lại nói với bố tôi:

“Giá mà leo lên đó được một lần nữa nhỉ. Sau này bố chết, đem bố lên chôn trên đỉnh núi ấy nhé.”

Bố tôi nói:

“Bố nghĩ lung tung quá. Với lại ai mà cho làm nhiễm nguồn nước?”

“Thế là không có cách nào nhỉ?”

Mẹ nhìn bố, lắc đầu.

Buổi sáng tôi về, thấy ông đang ngồi trên bậc cửa, tay mân mê một viên đá trắng.

“Ông nhặt được ở đâu?”

“Trên đỉnh núi ấy đấy.”

“Làm sao ông lên được.”

“Ông xin của một gã ăn mày. Cháu thấy đẹp không?”

“Không ông ạ, thứ này thì trên ấy cả đống, chúng cháu vẫn dùng nó để ném chim.”

Ông bỏ viên đá vào túi. Trong bữa ăn, ông đặt nó trước mặt, rồi lim dim mắt như đang cầu nguyện. Đi ngủ thì ông nắm nó trong lòng bàn tay. Bố mẹ tôi bàn nhau chuẩn bị hậu sự.

Ông tôi ra đi vào buổi sáng tinh mơ. Trên môi ông dường như có một nụ cười. Bố mẹ tôi bảo:

“Ông ra đi thanh thản.”

 

 

---------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021