thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Cừu hay sói?

 

Tôi chỉ là một con cừu, nhưng không, tôi giống sói hơn, ồ, lại cũng không, có vẻ tôi giống cừu hơn...

Bạn hãy khoan bực mình vì cái rối rắm này của tôi. Tôi không còn nhớ khởi nguyên mình là con gì. Chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi mà trí nhớ của tôi thì rất ngắn. Có thể ban đầu tôi chỉ là một con cừu, có thể lắm chứ, vì tôi thích như vậy. Nhưng cũng có thể tôi đã là một con sói, tôi cũng thích không kém...

Rắc rối ấy vốn là bản chất của tôi chứ chưa hẳn là do sở thích giải phẫu thẩm mỹ.

Người ta hay hiểu lầm giải phẫu thẩm mỹ là để đẹp hơn. Điều này không đúng lắm. Thực ra, giải phẫu thẩm mỹ là để giống một cái gì đó hơn — một thứ mà bạn ao ước.

Một nữ diễn viên châu Á muốn thay thế cái mũi tẹt của mình bằng một cái mũi kiểu phương Tây và cô ta đi giải phẫu thẩm mỹ. Michael Jackson muốn có làn da trắng và anh ta đi nhờ bác sỹ thẩm mỹ... Nhưng dù anh ta có làn da trắng không thua kém ai, cũng chẳng ai gọi anh ta là Mỹ trắng bao giờ.

Một cô gái ngực lép, dĩ nhiên sẽ thích độn ngực. Cuối cùng cô ta cũng có được một bộ vú đồ sộ như mong ước. Cô ta có thể dùng nó để tăng hiệu quả cho công việc, ví dụ: đóng phim, diễn kịch, hay thậm chí chỉ để thu hút khách làng chơi.

Một gã đực có dương vật nhỏ và muốn nó to và dài hơn, cũng chẳng khó nhọc gì, giải phẫu sẽ giúp hắn toại nguyện.

Thậm chí, nếu có một gã biến thái nào đó muốn cả hai, nghĩa là hắn muốn bên dưới của hắn là một dương vật to lớn cương cứng còn bên trên là một bộ vú núi lửa, không sao, được tất. Và hắn trở thành một giống loài mới — giống loài siêu nhân. Cái thứ siêu nhân mà Nietzsche chẳng thể lường được.

Nhưng tôi lại sa đà rồi, hãy trở lại với cái rắc rối của riêng tôi. Tôi đã nói là không biết mình thuộc giống loài nào, và điều đó bây giờ lại trở thành một nỗi bất hạnh, ít ra cũng tự tâm khảm tôi cảm thấy như vậy. Bây giờ, tôi không còn muốn thành cừu, sói hay bất cứ con gì nữa, tôi chỉ muốn biết cội nguồn thật sự của mình để mà quay về. Nhưng hỡi ôi, tôi đã đi quá xa rồi và bây giờ chẳng còn biết lối nào để trở về.

Cái điều căn bản này giày vò tôi từng đêm, làm tôi thấy cuộc sống chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa nếu tôi vẫn chưa tìm được cội nguồn của mình. Bởi vậy, tôi đã tự lần mò để đi tìm lại...

Đầu tiên, tôi đến chỗ mấy con sói. Bọn chúng sau một hồi sờ mó và răn đe tôi, đã nói cũng có thể lắm, nghĩa là tôi vẫn có chút gì đó là sói. Nhưng một chút sói cũng không phải là sói, tôi muốn hoặc hoàn toàn là sói hoặc không.

Điều tương tự cũng xảy ra khi tôi đến chỗ bọn cừu. Khỉ thật, chẳng khá hơn chút nào, cái bọn cừu dở hơi ấy cũng trề môi chê ỏng chê eo cái chất cừu lai căng mà tôi đang sở hữu.

Không phải sói, cũng chẳng là cừu, vậy tôi là con gì? Thất vọng, tôi tìm đến một nhà hiền triết để hỏi. Ông ấy đã cật vấn tôi rất nhiều thứ, từ cách bắt mồi, cách nhai cỏ, cách xé xác con mồi ra sao, rồi cách mà tôi cảm nhận khi đứng trước một con vật hung dữ hay yếu mềm thế nào... Tôi trả lời vanh vách từng chút một. Nhưng nghe xong ông cũng thở dài lắc đầu và nói chẳng thể xác định được.

Đến nước ấy thì tâm trạng tôi là của một kẻ cùng đường. Có lẽ, may ra chỉ có Trời Phật mới biết được tôi là ai.

Nhưng khi nhìn gương mặt tuyệt vọng của tôi, nhà hiền triết đã thương hại mà nói rằng may ra còn một cách nữa nhưng tôi phải đủ dũng cảm để chịu đựng sự đớn đau. Tôi mừng rỡ cả quyết với ông là cho dù có cực khổ hay đau đớn cỡ nào tôi cũng sẽ chịu đựng mà chẳng ân hận. Nhà hiền triết gật đầu hài lòng.

Ông dẫn tôi xuống phố, đến một nhà hàng thật lớn. Và sau đó tôi được châm điện cực mạnh cho chết tươi. Linh hồn tôi lập tức bay lên trần nhà và nhìn xuống. Tôi thấy bọn họ bắt đầu tưới nước sôi rồi cạo lông tôi, sau đó xẻ thịt và chế biến thành nhiều món. Rồi chuyện mà tôi chờ đợi cũng đến. Đó là khi bọn họ dọn các món ấy lên bàn và mấy tay sành ăn xúm lại nếm thử. Bọn chúng nhai thịt tôi ngồm ngoàm rồi nốc rượu như điên. Cuối cùng bọn chúng cũng lên tiếng nhận xét. Có gã cho là gần giống thịt chó nhưng hơi mềm. Còn gã khác thì thú thật là thấy giống thịt lợn nhưng dở hơn,... Tôi biết chẳng thể trông đợi gì ở bọn phàm phu tục tử này được nữa nên có nán lại ở đây cũng thêm chán. Có lẽ cái thân xác phàm ấy của tôi cũng chỉ đủ giúp cho mấy tay bợm nhậu được một bữa no say đã đời mà thôi. Tôi tuyệt vọng bay vút lên không trung và tìm đường về thiên đàng.

Và khi đã ở thiên đàng tôi mới vỡ lẽ ra rằng chẳng ai ở đây quan tâm đến cái gọi là nguồn cội hay giống loài, thậm chí họ còn chẳng nhớ họ là ai. Đâu có gì khác nhau giữa các linh hồn. Tôi chợt ngộ ra và cảm thấy hạnh phúc biết bao.

 

 

---------------
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021