thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tiếng gõ cửa đêm mưa

 

Viết theo lời kể của ông nội.

 

Nhà ở ngoại ô, gần rừng, có hai tầng, cũ và bẩn. Chủ nhà là hai vợ chồng già và đứa con trai. Anh này làm việc mãi trong thành phố, chỉ về nhà mỗi chiều thứ bảy, sáng thứ hai lại đi sớm.

Một hôm có khách ghé nhà. Hai vợ chồng già vui mừng lắm. Khách là người bạn rất thân, từ hai mươi năm trước.

Bữa ăn tối được dọn ở trên gác, trên chiếc chiếu trải giữa phòng. Trong bữa ăn, chủ nhà hỏi khách:

- Hai mươi năm nay anh ở đâu, làm gì?

- Từ khi vợ chết, tôi chán đời, bán sạch mọi thứ, gom góp được chút tiền, đi khắp thế giới, làm đủ nghề.

Ông khách mở chiếc va-ly lớn lấy ra một xấp vải vàng óng:

- Gấm Hàng Châu Trung Quốc đây, tặng chị.

Rồi ông lấy đủ thứ từ va-ly ra, khoe với vợ chồng ông chủ nhà: Chiếc răng hải cẩu từ Bắc cực, cây sáo của ông đạo sĩ Ấn-độ chuyên nghề dụ rắn, viên đá năm mầu từ hoang mạc châu Phi, chiếc rìu của thổ dân da đỏ... Nhiều lắm, toàn đồ lưu niệm. Khách say sưa nói, chủ mê mẩn nghe. Câu chuyện của ông khách đưa họ ngao du đến những miền đất lạ. Khách đã mang vào căn phòng nhỏ này băng giá của miền Bắc cực, tiếng sáo của các đạo sĩ Ấn-độ, gió từ hoang mạc châu Phi, tiếng ngựa lồng và chiến binh da đỏ hò reo...

Trong tất cả các vật lưu niệm khách bày ra trên chiếu, có lẫn vào một vật khá kỳ dị, nó giống như bàn tay người nhưng nhỏ hơn, đầy lông và khô đét. Ông chủ nhà hỏi:

- Cái gì đây?

Ông khách trả lời, giọng hơi khó chịu:

- Lại cái đồ quỉ này, cái bàn tay khỉ đấy. Tôi định vứt nó đi nhưng lại quên.

Chủ nhà hỏi:

- Sao lại vứt đi?

- Nó là một linh vật như trong chuyện thần thoại vậy, cứ cầm nó đưa lên cao rồi ước ba điều, ước gì được nấy.

Bà chủ nhà cười lớn:

- Nếu thế sao lại vứt đi? Sao anh không ước lấy một nàng công chúa xinh đẹp, một toà lâu đài và một hòm châu báu?

Khách lắc đầu:

- Chớ có dại... Nhiều người khốn khổ vì nó lắm rồi.

Rồi ông cầm cái bàn tay khỉ ném vào thùng rác ở góc phòng. Nhưng ông ném không trúng, nó chạm vào miệng thùng rác rồi văng ra ngoài, nằm trên sàn.

Họ tiếp tục ăn uống và cười đùa cho đến khuya. Thật là một đêm vui.

Sáng mai ông khách từ giã hai vợ chồng ra đi. Tối đến, hai vợ chồng già ngồi ở trên gác, ngay chỗ hôm qua ăn tối với ông khách. Trời mưa lớn, gió đập quần quật vào thành cửa sổ. Mái nhà cũ kỹ, nước mưa từ những chỗ dột trên mái chảy xuống làm ướt đẫm một góc phòng. Ông chồng nhìn vũng nước buồn rầu:

- Phải có ít nhất hai chục triệu mình mới có thể sửa sang được căn nhà này, mỗi lần gió mưa khổ quá. Hai chục triệu đối với người ta không là gì, còn mình thì không biết đến bao giờ mới dành dụm nổi.

Bà vợ giọng đùa cợt:

- Thì cứ lấy cái bàn tay khỉ mà ước. Điều ước thứ nhất của mình là hai chục triệu để sửa cái nhà, cái phòng toa-lét.

Ông cũng phì cười:

- Phải đấy, trước hết là hai chục triệu để sửa cái nhà, cái phòng toa-lét, còn nàng công chúa và toà lâu đài thì để tính sau...

Bất giác ông nhìn vào góc nhà. Cái bàn tay khỉ vẫn nằm dưới chân thùng rác, nó nhỏ như một bàn tay đứa bé, hiền lành, tội nghiệp. Ông đến cầm lấy nó, mân mê.

Bà vợ cười khúc khích:

- Ước đi!

Ông đưa bàn tay khỉ lên cao, trịnh trọng:

- Ước-gì-ta-có-hai-chục-triệu.

Rồi ông ném nó vào thùng rác. Ngoài trời vẫn mưa, người vợ nhìn ra ngoài cửa sổ buồn rầu:

- Không biết thằng Toàn thứ bảy này có về không, mới ba mươi tuổi đầu mà đã phải nuôi cả cha lẫn mẹ. Cảnh này thì không biết đến bao giờ mới lấy được vợ. Khổ... con tôi.

Bà lấy tay áo quệt nước mắt.

Cơn mưa đêm bỗng chốc ngưng hẳn. Đất trời đang vật vã kêu gào chợt lặng yên, khó hiểu. Có tiếng gõ cửa.

Thường thì mỗi khi có tiếng gõ cửa, chỉ có một người xuống mở cửa thôi. Nhưng lần này không biết vì sao cả hai vợ chồng cùng hấp tấp chạy xuống.

Người khách mặc chiếc áo mưa đen, rũ nước trên mũ, ngập ngừng:

- Thưa hai bác, anh Toàn...

Bà hốt hoảng:

- Thằng Toàn làm sao?

Người khách vẫn ngập ngừng:

- Anh Toàn bị xe đụng, đưa đến bệnh viện thì mất. Tôi đại diện công ty xin đến chia buồn cùng ông bà. Anh em có đóng góp chút ít gọi là...

Hai ông bà cùng nghĩ đến điều ước với bàn tay khỉ, cả hai cái miệng cùng hỏi một tiếng:

- Bao nhiêu?

Người khách nói chậm rãi:

- Hai-chục-triệu.

Người chồng chống tay vào cánh cửa cho khỏi ngã. Người vợ ngồi ngay xuống thềm nhà ướt sũng nước mưa, gương mặt biến dạng, đôi mắt lồi ra, nhìn trừng trừng vào người khách. Ông này bất giác lùi lại một bước.

Vài ngày sau, đêm vẫn mưa rả rích. Hai vợ chồng già vẫn ngồi chỗ cũ. Căn phòng bây giờ có thêm cái bàn thờ. Trên bàn thờ đôi mắt người con trai nhìn vu vơ làn khói bát hương. Người chồng im lặng hút thuốc, người vợ thỉnh thoảng quệt nước mắt bằng tay áo, gọi khe khẽ trong cổ họng:

- Toàn ơi!... Con ơi!...

Bất chợt, bà ngẩng đầu lên gọi chồng:

- Mình ơi!

Ông nhìn bà, chờ đợi. Đôi mắt người đàn bà mở lớn, đầy hy vọng:

- Cái bàn tay khỉ... còn hai điều ước nữa...

Bà đứng vụt dậy, chạy đến bên thùng rác, nhìn vào. Từ khi thành vợ chồng, chưa bao giờ ông thấy bà nhanh đến thế. Ông muốn chạy đến nhưng không kịp. Bà cầm cái bàn tay khỉ đưa lên cao, lắp bắp, mê sảng:

- Tôi ước gì... thằng Toàn con tôi... nó về với tôi...

Mái tóc khô của bà xù ra, đổ trùm lên khuôn mặt nhăn nheo. Bà cứ đứng lom khom giữa phòng, bàn tay già nua nổi gân xanh nắm chặt lấy bàn tay khỉ. Mắt bà nhìn xuống chân cầu thang, nghe ngóng.

Chưa bao giờ ông sợ bà đến thế. Trước mặt ông, bà không còn là người vợ hiền lành nữa, lòng thương con đã biến bà thành một con quỉ gớm ghiếc.

Đêm lại trở bão, gió lại quần quật ngoài cửa sổ. Nhưng cũng như đêm nào, đất trời đang vật vã kêu gào bỗng dưng im bặt, khó hiểu. Bà không ngồi, vẫn đứng lom khom nhìn xuống chân cầu thang chờ đợi, nghe ngóng...

Và rồi có tiếng gõ cửa. Cùng với tiếng gõ cửa là một mùi tanh hôi lợm giọng từ dưới nhà bốc lên, mùi tanh hôi của xác chết đang thối rữa. Bà lao xuống cầu thang, ông chồm đến ôm lấy bà, giữ lại. Nhưng bà mạnh quá, đẩy ông ngã xuống sàn nhà, ông nhoài mình ôm chặt lấy hai chân bà, bà ngã xuống, đè lên người ông, cắn sâu vào cánh tay ông, cào vào mặt ông, nhưng ông không thấy đau, ông chỉ hình dung ở dưới kia, bên ngoài cánh cửa, một tử thi với tấm khăn liệm trùm lên những mảnh thịt da rữa nát, đứng trong mưa...

Lại có tiếng gõ cửa, nhưng trên đầu cầu thang hai vợ chồng vẫn ôm chặt lấy nhau, cào cấu, cắn xé. Bà mạnh quá, chưa bao giờ mạnh như thế. Bà sắp thoát khỏi tay ông rồi. Trong cơn tuyệt vọng, ông nhìn thấy cái bàn tay khỉ văng ra nằm trên sàn nhà. Ông buông bà ra, cầm lấy nó, đưa lên, đọc lời ước cuối cùng.

 

 

 

----------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021