thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Nghịch tử

 

Bản dịch của Thận Nhiên,
thân tặng Võ Quốc Linh.

 

CHARLES BUKOWSKI

(1920-1994)

 

_________

 

NGHỊCH TỬ

 

Tôi mười một tuổi còn hai thằng bồ tèo, Hass và Morgan, mười hai tuổi, trời mùa hè, không phải đi học, chúng tôi ngồi phơi nắng trên cỏ sau ga-ra của cha tôi, phì phèo thuốc lá vặt.

“Má nó...” Tôi chửi đổng.

Tôi đang ngồi dưới một tán cây. Morgan và Hass dựa lưng vào vách ga-ra.

“Gì vậy mậy?” Morgan hỏi.

“Mình phải thộp cổ thằng chó đẻ mới được,” tôi nói, “Nó là nỗi nhục của cái xóm này mà!”

“Nó là thằng nào?” Hass hỏi.

“Simpson.” Tôi đáp.

“Đúng rồi,” Hass nói, “mặt nó đầy tàn nhang. Nó làm tao ngứa mắt quá.”

“Đéo phải chuyện đó.”

“Vậy chuyện gì?” Morgan hỏi.

“Ừ, đéo phải. Thằng chó đẻ đó nổ là tuần trước nó quất một em dưới gầm nhà. Xạo ke đéo chịu được!” Tôi nói.

“Ừ, xạo đéo chịu được.” Hass đồng tình.

“Nó mà chơi đéo gì được.” Morgan nói.

“Nó chơi bằng cái lỗ miệng chứ con mẹ gì.” Tôi nói.

“Tao đéo chịu nổi mấy thằng xạo ke.” Hass nói, thổi ra một vòng khói tròn.

“Tao đéo muốn nghe thứ thối hoăng của thằng mặt tàn nhang.” Morgan nói.

“Hừm, chắc mình phải thộp cổ nó thôi.” Tôi đề nghị.

“Tại sao không?” Hass nói.

“Chơi nó đi.” Morgan nói.

Chúng tôi tà tà đi xuống lối vào nhà Simpson và thấy nó đang chơi trò ném bóng dội vào cánh cửa ga-ra.

“Ái dà,” tôi nói, “ngó cái thằng tự chơi kìa!”

Simpson bắt trái bóng dội ra rồi quay sang chúng tôi.

“Chào, mấy bồ!”

Chúng tôi vây quanh nó.

“Hổm rày có quất em nào dưới gầm nhà không mậy?” Morgan hỏi.

“Không!”

“Sao vậy?” Hass hỏi.

“À, tui không biết.”

“Tao đéo tin mày chơi được em nào ngoài cái trò tự vọc!” Tôi độp ngay.

“Tui phải vô nhà đây,” Simpson nói, “má tui sai tui rửa chén.”

“Má mày nhét chén dĩa vô hĩm bả chứ gì.” Morgan nói.

Chúng tôi cười rộ. Ba thằng tiến tới sát Simpson. Tôi móc một cú tay phải trúng bụng nó. Thằng nhóc gập người, ôm bụng. Nó đau thốn, giữ nguyên tư thế đó cả nửa phút, rồi từ từ đứng thẳng lên.

“Bố tui về giờ đó.” Nó hù chúng tôi.

“Vậy hả? Bố mày cũng quất mấy em nhỏ dưới gầm nhà hả?” Tôi hỏi.

“Không.”

Chúng tôi cười rộ.

Simpson im re.

“Ngó cái mặt tàn nhang kìa,” Morgan nói. “Mỗi lần nó quất em nào thì nó có thêm một cái tàn nhang mới.”

Simpson im re. Càng lúc nó càng lộ vẻ hoảng sợ.

“Tao có nhỏ em.” Hass nói. “Làm sao tao biết mày sẽ không quất nó chứ?”

“Tui hổng bao giờ làm chuyện đó đâu, Hass à, tui hứa với anh đó!”

“Thiệt hông?”

“Thiệt, tui hứa vậy mà!”

“À há, cú này là cho mày đừng nè!”

Hass tung một cú thẳng cánh vào bụng của Simpson. Simpson lại gập người đau đớn. Hass cúi xuống, bốc một nắm đất rồi dúi vào cổ áo của Simpson. Simpson đứng thẳng lên. Mắt nó nhoà lệ. Thằng mít ướt.

“Mấy anh ơi, cho tui đi, làm ơn mà!”

“Đi đâu?” Tôi hỏi. “Muốn núp trong váy má mày trong lúc chén đĩa rơi xuống từ hĩm bả hả?”

“Mày chưa bao giờ quất đứa nào cả,” Morgan nói, “thậm chí mày đéo có cu nữa kìa nha con! Mày tè ra bằng lỗ tai!”

“Nếu mày nghía con nhỏ em tao,” Hass nói, “thì tao nện cho mày thành một cái tàn nhang tổ bố nha con!”

“Lạy mấy anh. Tha cho tui đi mà!”

Tôi thấy muốn thả cho nó đi. Chắc nó chưa từng quất đứa nào. Chắc nó chỉ mơ mòng xạo xự vậy thôi. Nhưng tôi là tay thủ lãnh nhí. Tôi không thể cho tụi nhóc thấy mình ủy mị.

“Mày phải đi theo tụi tao, Simpson.”

“Không!”

“Không, con kẹc tao nè! Đi theo tụi tao! Ngay, bước, một hai, một hai!

Tôi đi vòng ra sau lưng nó, sút một cú ngay mông. Nó rú lên.

“CÂM MIỆNG!” Tôi quát, “CÂM MIỆNG LẠI HAY CHẾT MẸ MÀY BÂY GIỜ! BƯỚC!”

Chúng tôi dẫn nó đi lên lối vào, băng qua sân cỏ, xuống lối vào nhà tôi, rồi vào sân sau nhà tôi.

“Giờ, thẳng người lên!” Tôi ra lệnh, “Hai tay khép bên hông! Tụi tao mở phiên toà nội bộ đây!”

Tôi quay sang Morgan và Hass, hỏi chúng, “Ai trong quý vị nghĩ rằng bị cáo có tội xạo ke về hành vi quất một em dưới gầm nhà thì sẽ nói ‘có tội’!”

“Có tội.” Hass nói.

“Có tội.” Morgan tiếp lời.

“Có tội.” Tôi dứt khoát.

Tôi quay sang phạm nhân, tuyên phán.

“Simpson, anh bị phán quyết là có tội!”

Nước mắt tuôn ròng ròng trên mặt Simpson.

“Em có làm gì nên tội đâu mấy anh ơi!” Nó nức nở.

“Chính đó là điều mà mày có tội,” Hass nạt, “tội xạo ke!”

“Nhưng mấy anh cũng nói xạo hoài mà!”

“Không xạo về chuyện quất.” Morgan nói.

“Đó là chuyện mấy anh hay xạo nhất mà, em học từ mấy anh chứ đâu!”

“Hạ sĩ,” Tôi quay sang Hass, “bịt mõm phạm nhân lại! Tao ngấy cái trò xạo ke của nó quá rồi!”

“Vâng, thưa ngài!”

Hass chạy tới dây phơi đồ. Nó tìm thấy một cái khăn tay và giẻ lau chén. Trong khi chúng tôi giữ Simpson, Hass nhét cái khăn tay vào miệng rồi cột cái giẻ lau ngang miệng thằng nhóc. Simpson ằng ặc vài tiếng, mặt biến sắc.

“Mày nghĩ là nó thở được không?” Morgan hỏi.

“Nó có thể thở qua đường mũi.” Tôi đáp.

“Đúng vậy.” Hass đồng ý.

“Giờ mình làm gì nữa đây?” Morgan hỏi, lo lắng.

“Phạm nhân có tội, phải không nào?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy.”

“À, nhân danh quan toà tao phán quyết treo cổ nó cho tới chết!”

Simpson lại rên ằng ặc dưới khăn bịt miệng. Mắt nó nhìn chúng tôi, van xin. Tôi chạy vào ga-ra lấy sợi thừng. Cuộn thừng được quấn gọn gàng treo trên cái đinh móc to đóng trên vách. Tôi không biết do đâu cha tôi lại có cuộn thừng này. Tới giờ tôi chưa từng thấy ông dùng tới nó. Giờ là lúc nó sẽ được sử dụng.

Tôi cầm cuộn thừng bước ra.

Simpson vùng chạy. Hass dí theo sát sau lưng nó. Hass phóng một cú cho nó té lăn cù xuống đất. Hass lật Simpson qua, dằn xuống, đấm liên tục vào mặt thằng nhóc. Tôi chạy tới kịp, quất đuôi sợi thừng thật mạnh ngang mặt Hass. Nó dừng tay đấm, ngó lên tôi.

“Thằng chó đẻ, tao đá chết mẹ mày bây giờ!”

“Tao là quan toà, phán quyết của tao là thằng này sẽ bị treo cổ! Thì nó phải bị như vậy. THẢ PHẠM NHÂN RA!”

“Thằng chó đẻ, tao sẽ đá chết mẹ mày!”

Trước tiên, mình sẽ treo cổ phạm nhân! Rồi tao với mày sẽ giải quyết chuyện khác biệt giữa nhau!”

“Mày ngon đó, tao với mày sẽ làm cho ra lẽ.” Hass nói.

“Phạm nhân, giờ thì anh đứng lên!” Tôi nói.

Hass trườn người ra, Simpson đứng dậy. Mũi nó đầm đìa máu làm vấy ố vạt áo trước. Một màu đỏ rực. Nhưng Simpson dường như đã cam chịu. Nó hết thút thít khóc. Nhưng ánh mắt của nó lộ vẻ kinh hoàng, ngó ghê quá.

“Cho tao điếu thuốc.” Tôi bảo Morgan.

Nó nhét một điếu vào miệng tôi.

“Đốt!” Tôi ra lệnh.

Morgan đốt điếu thuốc, tôi rít một hơi, rồi ngậm điếu thuốc giữa hai môi, tôi thở khói ra mũi trong lúc buộc một nút thắt ở đầu cuộn thừng.

“Dắt phạm nhân ra cổng!”

Nhà có một cái cổng sau. Bên trên cổng có một phần nhô ra. Tôi ném sợi thừng qua cái đà, rồi kéo sợi thừng xuống trước mặt Simpson. Tôi không muốn tiếp tục vụ này nữa. Tôi đồ rằng Simpson đã thấm đòn lắm rồi, nhưng tôi là thủ lãnh và lát nữa tôi phải đập nhau một trận ra trò với Hass và tôi không thể phô nhược điểm của mình.

“Chắc mình thôi đi mày.” Morgan nói.

“Kẻ này có tội!” Tôi gào lên.

“Đúng!” Hass gào lên. “Treo cổ nó!”

“Coi kìa, nó đái ra quần rồi kìa.” Morgan nói.

Thật vậy, một vệt ố sậm đang loang rộng ra ở mặt trước quần của Simpson.

“Đồ hèn.” Tôi nói.

Tôi tròng cái nút thắt qua đầu Simpson. Tôi giật sợi thừng và nhấc Simpson cho nó nhón chân lên. Rồi tôi nắm đầu kia của sợi thừng, cột vào vòi nước bên hông nhà. Tôi thắt chặt sợi thừng rồi hét, “Giờ thì chuồn khỏi đây gấp!”

Chúng tôi ngó Simpson treo ở đó, nhón trên đầu ngón chân. Nó xoay nhè nhẹ vòng vòng và trông chết ngắt rồi.

Tôi bắt đầu chạy. Morgan và Hass chạy theo. Chúng tôi chạy lên lối vào, rồi Morgan tếch về nhà nó, Hass cũng tếch về nhà nó. Tôi nhận ra rằng mình không có nơi nào để đi. Hass nè, tôi nghĩ, hoặc là mày đã quên vụ hai thằng mình sẽ nện nhau hoặc là mày mẹ nó rồi.

Tôi đứng thừ ra bên đường chừng một phút, rồi chạy trở lại vào sân nhà. Simpson vẫn xoay vòng vòng. Thật nhẹ. Chúng tôi đã quên trói tay nó lại. Tay nó vói lên, cố làm giảm sức ép trên cổ nhưng trượt đi. Tôi chạy tới cái vòi nước, tháo sợi thừng và thả ra. Simpson va người vào cái cổng, rồi té ụp tới trước lên thảm cỏ.

Nó nằm sấp mặt. Tôi lật nó lại và tháo giẻ bịt miệng. Nó trông thiệt tệ, như thể chết ngắt rồi. Tôi cúi xuống bên nó.

“Nghe nè, thằng chó đẻ, đừng chết nghe mậy. Thiệt tình là tao đéo muốn giết mày. Nếu mày chết, tao xin lỗi. Nhưng nếu mày không chết và nếu mày thèo lẻo với bất cứ ai, thì coi như mạng mày tiêu chắc! Mày hiểu không?”

Simpson không trả lời. Nó chỉ ngó tôi. Nó trông ghê quá. Mặt nó tím ngắt và cổ hằn vết thừng.

Tôi đứng dậy. Tôi ngó nó một lúc. Nó không cục cựa. Trông thiệt tệ. Tôi thấy choáng, rồi trấn tĩnh lại. Tôi hít một hơi sâu rồi đi lên lối vào nhà. Giờ này khoảng bốn giờ chiều. Tôi bắt đầu đi. Tôi tà tà xuống con phố lớn và cứ đi miết. Những ý nghĩ lẹt xẹt trong đầu. Tôi cảm thấy đời mình tiêu rồi. Simpson luôn là một thằng nhóc cô độc. Hẳn là nó cô đơn lắm. Nó chẳng bao giờ giao du với chúng tôi. Cái kiểu nó lạ vậy đó. Chắc đó là điều làm cho chúng tôi bực nó. Tuy nhiên, dù sao nó cũng có điều gì dễ thương. Tôi cảm thấy như thể tôi đã làm điều gì tệ hại lắm, tuy nhiên nghĩ theo cách khác, thì tôi đã không làm như vậy. Hầu như tôi chỉ có cái cảm giác trống rỗng và nó nằm ngay trong bao tử. Tôi bước mải miết. Tôi đi xuống xa lộ rồi trở ngược lại. Đôi giày làm chân tôi đau ghê gớm. Cha mẹ tôi toàn mua cho tôi giầy dỏm, rẻ tiền. Chúng trông ngon lành chừng một tuần, rồi thì da rạn ra và đinh thì bắt đầu lòi ra xuyên qua đế. Dù sao đi nữa, tôi bước lầm lũi.

Khi tôi trở lại lối vào nhà thì trời gần tối. Tôi bước chậm xuống lối đi rồi vào sân sau. Simpson biến mất. Và sợi thừng cũng biến mất. Chắc nó ngm rồi. Chắc nó đâu đó nơi nào khác. Tôi ngó quanh.

Gương mặt cha tôi hiện ra trong khung cửa.

“Mày, vào đây!” Ông nói.

Tôi bước lên bậc cửa và lướt ngang qua ông.

“Má mày chưa về. Vậy mà hay. Vào phòng ngủ đi. Tao muốn nói với mày chuyện này.”

Tôi đi vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường và nhìn xuống đôi giày dỏm. Cha tôi rất bự con, cao sừng sững một mét chín. Đầu ông to chảng, và đôi mắt trờn trợn dưới hàng lông mày rậm rì. Môi ông dày, đôi tai to. Tính ông khắc nghiệt khỏi chê.

“Mày đã ở đâu?” Ông hỏi.

“Đi dạo.”

“Đi dạo. Tại sao?”

“Tui thích đi dạo.”

“Từ bao giờ?”

“Từ hôm nay.”

Im lặng một lúc. Rồi ông nói tiếp.

“Hôm nay chuyện gì xảy ra ở ngoài sân sau?”

“Nó chết chưa?”

“Ai?”

“Tui đã cảnh cáo nó không được thèo lẻo. Nếu nó nói, tức là nó chưa chết.”

“Không, nó không chết. Và ba má nó định gọi báo cảnh sát. Tao phải năn nỉ họ hồi lâu để họ đừng có gọi. Nếu họ gọi cảnh sát, thì má mày chịu hổng nổi, bả chết ngay! Mày hiểu điều đó không?”

Tôi không đáp.

“Chuyện đó sẽ giết má mày, mày có hiểu không?”

Tôi im lặng.

“Tao phải xì tiền cho tụi nó im. Thêm nữa, tao sẽ phải trả tiền thuốc men cho nó. Tao sắp nện mày một trận để đời! Tao sẽ chữa cho mày! Tao đéo nuôi thằng con không hạp với xã hội loài người!”

Ông đứng ở ngưỡng cửa, không nhúc nhích. Tôi nhìn vào đôi mắt ông dưới hàng lông mày chổi xể rậm rì, nhìn cái dáng người sừng sững.

“Tui chọn cảnh sát.” Tôi nói, “Tui không chọn cha. Ông gọi cảnh sát đi.”

Ông lừ lừ bước tới.

“Cảnh sát đéo hiểu thứ người như mày.”

Tôi đứng dậy khỏi giường, cung nắm đấm lại.

“Chơi đi.” Tôi nói, “Tui sẽ chơi ông tới cùng!”

Ông lao vào tôi cái rầm. Một tia chớp loé lên loà mắt và cú đấm mạnh cho tới nỗi tôi không kịp cảm thấy gì. Tôi đo ván dưới sàn. Tôi cố trỗi dậy.

“Ông giết tui ngay đi,” tôi nói, “vì không thì khi lớn lên tui cũng giết ông!”

Cú đấm tiếp theo khiến tôi lăn cù dưới gầm giường. Có vẻ như đây là nơi an toàn. Tôi ngó lên những dây lò xo và tôi chưa từng thấy cái gì thân thiết và tuyệt vời như những dây lò xo trên đó. Rồi tôi bật cười rộ, đó là một tràng cười kinh hoàng nhưng tôi đã cười, và tôi cười vì ý nghĩ vụt đến rằng có lẽ Simpson đã quất một con bé ngay dưới nhà tôi.

“Mày cười cái con mẹ gì vậy?” Cha tôi gào lên. “Mày thiệt là nghịch tử, mày đéo là con trai của tao!”

Tôi thấy bàn tay tổ chảng của ông thò xuống gầm giường, mò tìm tôi. Khi tay ông thò tới gần, tôi chụp nó bằng cả hai tay rồi ngoạm một cú cật lực. Một tiếng gầm hung bạo và bàn tay giật lại. Tôi nếm vị thịt tươi ướt trong miệng, phun nó ra. Rồi tôi nhận ra rằng trong khi Simpson chưa ngủm thì chắc lụi chẳng bao lâu nữa tôi sẽ ngủm trước.

“Được rồi,” tôi nghe giọng cha tôi lạnh tanh, “giờ mày đòi gì thì trời sẽ cho mày vậy, nghen...”

Tôi chờ, trong khi chờ thì tôi nghe thấy những âm thanh lạ. Tôi nghe tiếng chim hót. Tôi nghe tiếng xe vùn vụt chạy qua. Tôi còn nghe tiếng tim tôi đập thình thịch và tiếng máu chảy qua thân thể. Tôi nghe tiếng cha tôi thở, rồi tôi dịch người vào ngay giữa gầm giường và chờ điều kế tiếp sẽ đến.

 

-----------------------------
Dịch từ nguyên tác “Son of Satan” trong Charles Bukowski, Septuagenarian Stew – Stories & Poems (Harper Collins, 1990) 31–37.

 

 

------------

Đã đăng:

cha nội mà tôi biết / (tôi biết rõ quá mà, thằng chả là chính tôi) / nhiều bài thơ của chả là về việc mần / thơ. / chuyện dễ ẹt, y như việc làm một bảng danh sách / những thứ cần mua khi đi chợ. / tôi chưa mần một bài thơ nào trong / 3 tuần nay. / hôm nay tôi mần một bài... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
... Chúng tôi lại hôn. Cass khóc lặng lẽ không thành tiếng. Tôi cảm nhận được những giọt lệ. Mái tóc đen mun nằm xoã sau lưng tôi như lá cờ của cái chết. Chúng tôi quấn vào nhau, yêu nhau một trận tình lướt thướt và rũ rượi và tuyệt vời thăng hoa... [Bản dịch của Thận Nhiên] (...)
 
bà già gân  (thơ) 
... đột nhiên, cửa trước mở / bà già loắt choắt bước ra. / họ chĩa máy vào bả / một mợ cầm míc-rô lăng xăng chạy tới. / “bà sống trong ngôi nhà này bao lâu rồi?” / “55 năm.” / “bà có bảo hiểm hông?” / “đếch có.” / “giờ, bà sẽ làm gì” / “về Ái-nhĩ-lan.” bả đáp. / rồi bả lững thững bỏ đi, mặc thiên hạ ngó sững... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
Butch Van Gogh  (thơ) 
... “trời đất, quý vị làm gì nó vậy?” tôi hỏi, / “mổ thuỳ não à?” // giờ thì chúng tôi về nhà. nó ngồi trên nóc / lò sưởi ngó tôi chằm chằm. nó hổng vui chút nào. nó là / Butch Van Gogh Chinaski. // như có lần, một tay hảo hán bảo tôi rằng: / “nè, cha nội, cha mà rớ tay vô cái gì thì cái đó biến thành cứt!” // thằng khốn đó nói đúng... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
. .. và chuyện nàng làm mỗi ngày, / mỗi ngày một lần, là hỏi tớ: / “cậu sẵn sàng chưa?” / và tớ ra dấu rằng tớ đã / thì nàng tốc váy lên / cho tớ xem quần sịp / và mỗi ngày / là một màu khác... | ... chỉ có một chiếc cà-vạt trong / tủ áo tôi, mua nó để đi đám tang / cách đây không lâu, / nhưng tôi chẳng bao giờ chơi / quần vợt và không hề có ý định / mạo hiểm... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
tôi mới đến / một thành phố lạ khác / tôi rời căn phòng thuê / rồi tà tà ra con phố chính / con phố đầy xe cộ ngược xuôi / ai nấy đều như đang có / mục đích rõ ràng. / đại lộ tấp nập duỗi ra đến vô tận / trước tôi và / dường như chạy mải miết đến tận cùng / trái đất... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
em ghé ngang, con nhỏ nói, / và em treo con gà quay trên nắm cửa nhà anh / hai ngày sau nó vẫn còn toòng teng ở đó / đong đưa trong gió. / chắc anh có thấy nó chứ! / xe anh thì đậu ngoài đường / còn con gà thì cứ lủng lẳng... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
gã kể, hồi đó chúng thường / bắn hạ và thả bom lũ voi, / mày có thể nghe tiếng chúng rống trùm lên mọi thứ tiếng khác; / nhưng mày bay cao để bỏ bom con người, / mày chẳng bao giờ thấy gì, / chỉ một ánh chớp loé từ trên cao / nhưng với lũ voi / thì mày thấy chuyện gì xảy ra... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
... tớ ngó bọn trai trẻ lướt ván / những thân thể cường tráng đang bay lướt. // một số chúng sẽ kết liễu trong nhà thương điên / một số chúng sẽ tăng thêm 40 ký / một số chúng sẽ tự tử / cuối cùng thì một số chúng sẽ không ra biển nữa. / và mặt trời và cát ngay đó... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
hôm nay trên xe lửa / tớ đã gặp một thiên tài / trạc 6 tuổi / hắn ngồi bên cạnh tớ / và khi chuyến xe chạy xuống / dọc theo bờ biển / bọn tớ tới gần với đại dương / và / rồi hắn nhìn tớ / và nói, / nó chẳng đẹp đẽ gì... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn]
 
... rồi tôi lủi thủi / bỏ về nhà / và đếch thằng nào nói / điều gì cả, / cũng đếch chào nhau tạm biệt. / chúng tôi biết sẽ chẳng bao giờ / trời đổ tuyết / ở Los Angeles / thêm một lần nào / nữa... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
Gái nhóm  (thơ) 
thứ bảy nọ tôi có buổi đọc thơ công cộng / trong vườn sequoia ở Santa Cruz / và đã tới được ba phần tư chương trình / thì chợt nghe một tiếng rú dài / rồi thấy một con nhỏ / rất xinh chạy lại phía tôi / áo phết gót / ánh mắt long lanh đa tình / nhảy thót lên sàn gỗ / la hét om sòm: “EM MUỐN ANH!...” [Bản dịch của Nguyễn Ðăng Thường]
 
Ranh giới  (thơ) 
tôi sống trong một căn nhà cũ kỹ nơi chả có gì / hò reo chiến thắng / đọc lịch sử / nơi chả có gì / cắm hoa // đôi khi chiếc đồng hồ của tôi rơi xuống / đôi khi mặt trời của tôi giống như chiếc xe tăng bốc cháy // tôi không đòi hỏi / quân đội của em / hay / những cái hôn của em / hay / cái chết của em... [Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm]
 
Bài thơ là một thành phố đầy những con đường và cống rãnh / đầy những thánh nhân, anh hùng, ăn mày, người điên, / đầy sự thô lậu và say sưa bí tỷ, / đầy mưa và sấm sét và những kỳ / hạn hán, bài thơ là một thành phố thời chiến, / bài thơ là một thành phố hỏi chiếc đồng hồ tại sao, / bài thơ là một thành phố đang bốc cháy... [Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm]
 
Quá khứ thì không hoàn thành / Hiện tại là thời căng thẳng / Tương lai thì Quỷ Quyệt / Sự bất tử thì vô bằng... | ... rất ít tình yêu hay rất ít đời sống / cũng chẳng phải là quá tệ hại / điều đáng kể / đang chờ đợi trên những bức tường / tôi được sinh ra để đón nhận nó / tôi được sinh ra để nài bán hoa hồng dọc theo những đại lộ dẫn vào cõi chết... [Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm, có kèm băng thu giọng đọc của Charles Bukowski]
 
Tôi thoả mãn khi các nàng tới / Tôi thoả mãn khi các nàng đi // Tôi thoả mãn khi nghe gót chân các nàng / xích tới gần cổng / và tôi thoả mãn khi các gót chân ấy lại / xa dần... | tôi cắt thật sát cái móng của ngón giữa / bàn tay phải / và bắt đầu cạ / lồn ả / trong lúc ả ngồi thẳng người trên giường / xoa dầu lên cánh tay / trên mặt / và ngực / sau bữa tắm... | đéo biết mình đã ực / bao nhiêu chai bia rồi trong lúc đợi chờ thời cơ / sáng sủa hơn. / cũng hổng biết mình đã nốc bao nhiêu cốc vang / uýt ky và bia / nhất là bia / sau những lần dang / dở... [Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường]
 
... bởi đâu họ đã sống quá hay ho / và rồi quá tồi tệ vậy? // tại sao đổi một món quà do các thần trao tặng để lấy một vốc cứt chứ? // những kẻ đẹp đẽ đó / đã tự thiến / như thể họ không cưu mang nổi / vận may quá oách của họ... | cha nội sẽ làm gì nếu cha nội còn 5 phút để sống? hắn hỏi. / đếch làm chó gì cả. // thật hả? / thật, đếch làm chó gì cả... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
hôm nay tôi gặp một thiên tài / trên xe lửa / chừng 6 tuổi, / gã ngồi cạnh tôi... | lần này thì tôi tiêu rồi // tôi thấy mình như những đạo quân của Đức / bị tuyết giá và bọn cộng sản dũa te tua / đi thất thểu / giấy báo nhét trong / những đôi giày ống mòn vẹt... | bạn tham khảo các bác sĩ tâm lý và triết gia / khi đường đời trắc trở / và các cô điếm khi đời suôn sẻ hanh thông. / các cô điếm luôn sẵn sàng với các chàng trai ra ràng và bô lão; / với những chàng trai các em nói, / “cưng ơi, đừng quíu, nè chị sẽ bỏ nó / vào cho cưng.” ... [Bản dịch của Thận Nhiên, có kèm băng thu giọng đọc của Charles Bukowski]
 
lá gồi  (thơ) 
... giờ đây tiếng còi xe đã ngưng bặt và / tiếng pháo rồi tiếng sấm... / năm phút thế là xong hết cả... / tôi chỉ còn nghe tiếng mưa rơi / trên những chiếc lá gồi, / rồi tôi nghĩ, / sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu nổi con người... [Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm]
 
... tôi nghĩ khi một người phụ nữ đã khép chặt hai đùi lại / đến 35 năm / thì đã quá muộn màng / cho cả tình yêu / lẫn cho thơ... [Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm, có kèm băng thu giọng Charles Bukowski đọc nguyên tác bài thơ này]
 
thơ thận trọng / và người / thận trọng / sống / chỉ đủ / lâu / để / chết / một cách an toàn... | ... và nếu như những con ruồi biết khoác áo trên / lưng của chúng / và nếu như tất cả những tòa nhà đều bị thiêu rụi trong / ngọn lửa vàng, / nếu như thiên đàng có thể lắc như một vũ công / múa bụng / và nếu như tất cả những trái bom nguyên tử đều bắt đầu / bật khóc... [Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm]
 
... tôi mang cái đồng hồ báo thức / lên giường với mình và / địt nó cho tới khi những cây kim rụng hết... | ... khi tôi tưởng tượng thấy mình ngủm / tôi nghĩ đến chuyện thằng khốn nào đó đang làm tình với em... | tôi thò tay vào ngăn tủ trên cùng / rồi lấy ra một cặp quần xịp màu xanh lơ / đưa cho nàng xem và hỏi... | ... má tôi, luôn mỉm cười, muốn tất cả chúng tôi / hạnh phúc, bảo tôi, “hãy vui sướng ngheng Henry!” / và bà nói đúng: tốt hơn là cứ vui sướng nếu bạn / có thể... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
... Tôi nằm đó và tôi mộng mơ / thấy mình lúc còn nhỏ / chơi súng giả / bắn bi và thắng cuộc / và khi bừng tỉnh / thấy súng đã biệt tăm / mà tay chân mình thì bị trói... [Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường]
 
tự do  (thơ) 
... và hắn đã cầm lưỡi dao / và mở khoá thắt lưng / và xé toạc lớp vải / và thiến hai hòn dái. / và cầm chúng trên tay / như hai quả mơ / ném chúng vào bồn cầu / và giật dây dội nước... [Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường]
 
chung cuộc  (thơ) 
chúng ta chẳng khác gì những bông hồng / không buồn nở khi chúng ta cần bung cánh / và hình như / mặt trời cũng chán / nên không muốn chờ / như thể mặt trời là một trí tuệ đã thất vọng / bởi chúng ta... [Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường]
 
cái thư viện công cộng ở L.A. / đã cháy rụi / cái thư viện ở trung tâm thành phố / và cùng với nó đã bay luôn / phần lớn tuổi trẻ / của tôi... [Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường]
 
Anh thấy em uống ở vòi nước với những bàn tay bé xíu / xanh lơ, không, đôi tay em không bé xíu / chúng nhỏ nhắn, và vòi nước thì ở xứ Pháp / nơi em viết cho anh lá thư cuối cùng đó và... | Tui rù ẻm / mất vài đêm trong một quán bar / không phải tụi tui là tình nhân mới, / tui mết ẻm suốt 16 tháng... [Bản dịch của Thận Nhiên]
 
Sự điên rồ của tôi  (truyện / tuỳ bút) 
Và nếu có bất cứ ai ngoài kia cảm thấy điên rồ đủ để muốn trở thành một nhà văn, thì tôi bảo cứ lao đầu về phía trước, nhổ nước bọt vào con mắt của mặt trời, gõ lên những phím chữ, đó là cơn điên tuyệt vời nhất đang diễn ra... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Hai bài thơ “Decline” và “The Suicide Kid” của Charles Bukowski (1920-1994) — một trong những cây bút phóng túng nhất trong văn chương Hoa Kỳ đương đại. Nhà thơ Đinh Linh dịch và giới thiệu.
 
Ba bài thơ “Young in New Orleans”, “My First Affair with That Older Woman”, và “Lifting Weights at 2 a.m.” của Charles Bukowski (1920-1994) — một trong những cây bút phóng túng nhất trong văn chương Hoa Kỳ đương đại. Nhà thơ Đinh Linh dịch và giới thiệu.
 
sau giờ cày cuốc ở lò sát sinh / có một quán nhậu ở góc đường / tôi ngồi đó... [Bản dịch của nhà thơ Thận Nhiên]
 
trên tầng lầu hai ở đường Coronado / tôi thường nhậu xỉn / rồi ném cái radio qua cửa sổ / trong khi nó đang hát, và, dĩ nhiên / làm bể kính cửa sổ... [Bản dịch của nhà thơ Thận Nhiên]
 
Anh ân cần với em, này yêu dấu, anh yêu em, / lý do duy nhất anh đụ L. là bởi vì em đã đụ / Z. và sau đó anh đụ R. và em đụ N... [Bản dịch của nhà thơ Thận Nhiên]

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021