thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Cửa địa ngục (kỳ II)

 

6.

 

Người đàn bà cuốc vỡ miếng đất khô cằn đầy cỏ tranh. Bà đánh thành luống. Trời nắng và nóng như đổ lửa. Sau cơn mưa đầu, trời hạn đã hơn một tháng. Tiếng cuốc bổ xuống đất khô khốc. Người đàn bà bốc khói toàn thân. Con ma già bảo:

Thời tiết này mà hạ mì xuống thì công toi.

Ông không có cách gì giúp bà ấy sao?

Điều ta có thể làm là phù hộ cho bà ấy một niềm bình an tự tại.

Có nghĩa là chấp nhận sự cùng khổ một cách tất yếu?

Ngươi nghĩ là có thể khác à?

Tất nhiên là tôi nghĩ thế.

Chỉ nghĩ thôi thì cũng không hơn gì.

Đấy là tôi nghĩ cho ông.

Cho ta?

Vâng.

Thế thì ngươi nói đi, ta có thể làm gì?

Mang bà ấy ra thành phố.

Để đi ăn mày à?

Sao lại phải thế. Chúng ta cần phải làm đảo lộn thế giới.

Bằng cách dọa người ta?

Đúng thế.

Ta với ngươi có còn hình hài gì mà dọa nạt ai?

Chúng ta có ba người.

Người đàn bà lấy tay quẹt mồ hôi chảy nhễ nhại trên mặt. Bà lại cuốc như thể bà vẫn cuốc từ lúc làm người. Người ta bảo bà là dáng đứng của tổ quốc.

Ngươi biết là ta không thể rời bỏ bà ấy. Và cũng không thể rời bỏ chốn này.

Tại sao lại phải bám vào một miếng đất?

Vì miếng đất ấy có linh hồn.

Tôi nghĩ là có thể mang cả linh hồn đi chỗ khác. Chúng ta không phải chỉ có ba người. Tất cả những hồn ma lẩn quất quanh đây sẽ đi theo chúng ta. Chúng ta cần phải làm đảo lộn thế giới.

Để làm gì?

Người đàn bà này phải được tôn vinh như bà ấy đáng được thế. Chúng ta sẽ làm cho sự quên lãng trở thành nỗi dằn vặt khôn nguôi và làm cho cái tạm bợ trở nên vĩnh cửu.

Để được gì?

Sự chiến thắng của chúng ta.

Những hom mì cắm xuống luống đất thẳng hàng trông như những cây hương trên hàng mộ. Nhìn xuyên qua lớp đất xốp, những xác người nằm ngay ngắn. Chúng tôi đến để cho cây lớn nhanh và xanh tốt. Chúng tôi đến để làm chứng cho tình yêu đất đai của người đàn bà và làm chứng cho sự hồi sinh của cái chết, làm chứng cho sự hiện hữu của ma quỉ.

Những con ma bảo, chúng ta phải làm cho người đàn bà này sống theo như chúng ta muốn. Chúng ta cứ ủ cho những gốc mì này tươi tốt, củ gân guốc đầy bột mà không cần làm ra mưa làm gì cho trái ý ông trời. Chúng ta cần tỏ ra linh thiêng như con người đã tin tưởng.

Ngay ngày hôm sau, những hom mì bắt đầu trổ lá. Người đàn bà thấy thế thì nghĩ, những giọt mồ hôi của ta thấm xuống đất rồi long lanh trên thân mì như những ảo ảnh. Con ma già nói:

Ngươi không nên làm điều gì khác thường.

Chúng ta là sự khác thường. Thế giới cần phải biết đến sự khác thường, bắt đầu từ người đàn bà này. Trong vòng mười ngày nữa, sẽ có hàng triệu người tò mò đổ về đây.

Ngươi muốn cho họ nhổ hết những gốc mì này lên?

Đúng. Và mọi người trên mặt đất sẽ biết đến bà.

Mới có bảy ngày, đất đã nứt ra để lộ những củ mì to tướng. Người đàn bà nhổ thử một gốc. Củ mì mang hình dáng con người. Bà không khỏi hoang mang nhưng vẫn luộc lên ăn. Nó không có mùi vị gì ngoài một chút nồng hơi người. Ăn xong, bà bắt đầu biết nói dối.

Khi người đàn bà mang củ mì to có hình như củ nhân sâm lên chợ huyện đã gây ra một cuộc huyên náo hỗn độn khắp chợ. Mọi người chen nhau vào xem củ mì vừa to vừa lạ. Bà bảo nhờ ăn củ mì này mà bà đã sống hơn một trăm năm nay không bệnh hoạn gì. Đàn ông ăn củ mì này sẽ tràn trề vượng khí. Còn đàn bà thì sinh quí tử. Người ta hỏi bà bán giá bao nhiêu. Bà nói, nhân sâm Triều Tiên không quí bằng củ mì này, đây là tinh chất của đất đai và sự kết tụ của các linh hồn liệt sĩ và bởi thế chỉ sau các cuộc chiến tranh mới có loại củ mì này. Bán thì vô giá, nhưng vẫn có thể biếu không cho người xứng đáng.

Đám đông: Thế thì ai trong chúng tôi mới là người xứng đáng?

Người xứng đáng là người có thể tái tạo những củ mì này.

Bằng cách tạo ra bạo loạn giết chóc ư?

Phải.

Nghe thấy thế mọi người dần dần giải tán, còn lại một người đàn ông trung niên đăm chiêu. Ông ta ngập ngừng hỏi:

Bà có thể nói rõ vượng khí là gì không?

Nó là khí trượng của một quân vương.

Câu trả lời của bà nhỏ nhưng trong vòng ba trăm hai mươi sáu ngàn dặm vuông ai cũng nghe thấy.Nói xong, người đàn bà bỏ đi.

 

7.

 

Nhìn từ bên kia sông, ngôi nhà tràn ngập nắng óng ánh cái màu vàng ong nổi ù lên giữa những đốm xanh của các tán lá cây mì. Trong trí nhớ của những người đàn ông ở quanh khu vực này không còn có một ngôi nhà đìu hiu của người đàn bà sống một mình từ trước khi họ sinh ra. Người đàn bà ấy chưa bao giờ sang phía bên này sông, ngoại trừ cái hôm bà đem củ mì ra chợ. Bà chỉ được nói tới như một huyền thoại của những người đi tìm trầm bị lạc trong rừng. Bao giờ bà cũng xuất hiện đúng lúc trước khi họ có thể chết vì mệt, đói và khát. Có người gọi bà là Phật Quan âm. Có người coi bà là tiên. Nhưng người ta nhanh chóng quên bà khi đã về được bên này sông.

Những người từ xa tới bị choáng ngợp ngay bởi ấn tượng của ánh sáng phủ quanh ngôi nhà làm cho họ càng náo nức về sự bí ẩn của củ mì mang hình dáng con người. Trước đó không ai nghĩ đến việc phải sang sông để làm gì. Đấy là vùng đất chết. Khô khốc và lăn lóc bom mìn của thời chiến tranh còn sót lại.

Từng nhóm một, họ hùn nhau thuê người làm bè.

Hầu hết, họ là những người thất nghiệp đi tìm vận may. Nhưng cũng có những người đang có cuộc sống ổn định muốn phiêu lưu với giấc mộng xưng hùng xưng bá. Có những người còn rất trẻ bỏ học đến đây, họ thích chinh phục. Có cả những ông già cay cú số phận, họ muốn nổi loạn với chính mình. Người này nhìn người kia khinh bỉ. Trong số họ, có cả người đàn ông mắt xanh ở làng gốm cổ. Có cả những người đàn ông say rượu ở các quán nhậu.

Nhìn dòng sông, người đàn ông mắt xanh nghĩ có thể bơi qua vào ban đêm. Hắn không muốn ai chú ý đến mình. Hắn cũng không sợ người ta ăn hết phần của mình. Hắn nhìn sự nhốn nháo ra vẻ dửng dưng. Từng nhóm người đứng bàn tán. Họ nói, anh hùng tạo thời thế và bản chất của lịch sử là sự chiếm đoạt.

Số người kéo đến bờ sông mỗi lúc một đông. Những người thức thời tự nghĩ, với tình thế này, không thể yên lành qua sông bằng bè. Họ đành liều mạng bơi qua dòng sông dữ. Những người không biết bơi cũng nhảy xuống. Có người kịp nhảy lên bờ lại. Có người bị dòng sông cuốn đi.

Con ma què nói:

Không thể đếm được số người đã đến đây.

Tất cả họ sẽ được ăn mì của ngươi chứ?

Còn tùy vào cách họ ứng xử thế nào.

Người đàn bà nhìn đám đông, nói:

Mì quí và ít như các người thấy, nếu đào hết lên cũng không đủ cho các người cắn mỗi người một miếng. Các người đã tin ta mà đến đây thì đều xứng đáng cả. Các người thử nghĩ giùm ta cách chia như thế nào cho công bằng và hợp lý?

Đám đông: Ai đến trước thì được ăn trước.

Ta hỏi các người: Các người có đồng ý chờ lần luợt từng người làm vua không?

Tất nhiên là không thể chờ.

Một người trẻ tuổi thường say rượu lên tiếng:

Thôi thì cứ giành nhau ai ăn được thì ăn. Nói thế cho nó nhanh.

Nói xong, gã chẳng cần xin phép gia chủ, chạy bổ ra vườn, nhổ một gốc mì, phủi sơ lớp đất ngoài, đưa lên miệng cắn. Gã không biết rằng, hàm lượng độc tố trong vỏ củ mì bình thường vốn đã nguy hiểm, huống chi đây là loại mì đã tích tụ ác khí của chiến trường, khi miếng mì vừa nuốt khỏi cuống họng, gã ngã lăn ra, miệng sùi bọt. Gã là người đầu tiên chết vì muốn có trượng khí một quân vương.

Đám đông bàng hoàng nhưng không ai nhụt chí. Họ chờ người đàn bà lên tiếng.

Đồ ăn quí thì phải có cách ăn sang. Nhưng quả thật, ta vẫn không biết cách phải chia cho các người thế nào để tránh sự đáng tiếc như con người này. Các người hãy nghĩ giùm ta.

Người đàn bà bỏ vào trong nhà, mặc cho đám đông bàn tán.

 

8.

 

Con ma già hỏi:

Ngươi định giải quyết thế nào với đám người này?

Cứ để tự họ giải quyết với nhau. Và họ sẽ nhận biết được sức mạnh và sự hiện hữu của ma quỉ trong lòng họ. Công việc sắp tới của chúng ta là đón tiếp họ sau cánh cửa tối tăm.

Còn người đàn bà?

Bà sẽ là một huyền thoại.

Ta hỏi thật, ai đã sai ngươi tới đây?

Một giấc mơ bồng bột.

 

9.

 

Giấc mơ. Cô gái lên cơn điên vì thèm muốn đàn ông. Hãy đến ngay với em. Hãy hiếp em bằng sự cuồng bạo của giống đực. Hãy thóa mạ em bởi sự dâm đãng của giống cái. Hãy dày xéo em cho tan nát đời người. Hãy ghì chặt lấy em vì em mất nết tham lam. Hãy đưa em ra khỏi thế giới này vì sự ràng buộc của luân lý. Hãy giải thoát em trong anh. Hãy cứu em khỏi niềm đắm đuối vô vọng.

Nếu anh không thỏa mãn em trong vực thẳm này thì em sẽ giết anh. Em sẽ đập nát cả nhân loại. Tại sao em lại khổ? Hãy trả lời em tại sao một ước muốn tầm thường cũng không thể toại nguyện?

Cô gái tự cào cấu mình. Khi da cô bật máu, cô lặng lẽ khóc. Em là một cô gái dịu dàng cơ mà. Em đã chiều chuộng anh như người mẹ chiều đứa con. Em đã quị lụy anh như con nợ với ông chủ. Em đã dốc sức vì anh bất kể danh dự. Em đã quên em, quên cả cha mẹ dòng họ để đến với anh. Em đã dâng hiến em cho anh như con chiên dâng mình cho chúa. Em phát rồ phát dại vì anh.

Sao anh vẫn xa em.

Em đã tôn vinh anh trên khắp mọi nẻo đường. Em đã tự phá vỡ mình để anh chiếm ngự. Em đã nhảy múa trên miệng lưỡi người đời và đốt nến dưới chân anh. Em đã nguyền rủa quá khứ và tuyên xưng ánh sáng của tương lai. Em đã nguyện cầu hiện tại và để tang cho sự sống. Em đã trần truồng hoang dại và tinh khiết như một dòng suối. Em đã linh thánh giữa không gian và khải thị sự vĩnh cửu.

Sao anh vẫn ở ngoài em.

Cô gái đứng dưới gốc cây. Gốc cây mọc ở một góc phố. Góc phố vắng tanh. Những con kiến bò quanh dưới chân cô. Chúng tất tưởi lăng xăng. Có điều gì đấy nghiêm trọng đang xảy ra. Có điều gì đấy lớn lao đang dùng dằng xuất lộ. Dưới chân cô, những con kiến báo động cơn bão lũ tràn ngập địa cầu. Những con kiến rất nhỏ, cô phải ngồi xuống mới nhìn thấy. Có một con cắn vào khe giữa ngón chân cô. Cô dùng ngón tay dí nát nó. Một cái chết.

Những người đàn bà khóc người đàn ông đi xa.

 

10.

 

Người đàn ông mắt xanh vẫn giấu mình trong đám đông. Đã có nhiều người bị đánh chết vì liều mạng nhảy vào luống mì. Người ta vẫn canh chừng nhau nghiêm ngặt. Hắn nghĩ cần phải đánh lạc hướng mọi người và giết chết người gieo giống. Hắn phải là người duy nhất thụ hưởng ơn trời. Chờ đêm xuống, hắn lẻn đến cạnh ngôi nhà định châm lửa đốt. Chợt hắn nghe tiếng nói: Đừng đốt, ngươi xứng đáng được chúng ta ban tặng vật quí.

Trong lúc còn đang bàng hoàng thì lưng hắn bị đập mạnh một cái nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau. Một củ mì lớn hình dáng con người rơi xuống cạnh chân hắn. Không kịp suy nghĩ, hắn ôm củ mì lẩn trốn trong đêm tối.

Hắn đủ trầm tĩnh để nhớ lại cái chết của gã trai trẻ đã ăn sống củ mì. Hắn cũng nhớ lời bà lão nói thức ăn quí thì phải có cách ăn sang. Hắn không muốn về quê lúc này. Hắn quyết định cần phải làm lại lý lịch của mình.

Nhảy tàu lên biên giới phía bắc, hắn đi lậu qua Trung Quốc bằng thuyền trên sông Nậm Thi của người dân sống sát biên giới. Vào khu chợ của người Việt, hắn ngả người trên ghế hớt tóc của những cô gái bán dâm, tìm cách bám vào họ.

Đôi mắt xanh và những đám lông rậm rạp khắp thân thể hắn dễ dàng được trú ngụ êm ả nơi một cô gái vừa đủ sạch và xinh, nói giọng khàn như lúc nào cũng ngái ngủ.

Em chỉ cho anh một ông lang tàu nào giỏi nhất trong vùng này.

Có một người không mở tiệm, nghĩa là không bán thuốc, nặng thì cho toa, nhẹ thì xoa nắn, bệnh nào ông chữa cũng khỏi.

Sáng mai em dẫn anh lại chỗ ông ấy.

Ông ấy chỉ có ở nhà vào buổi tối.

Thì tối mai vậy.

Anh có bệnh nan y sao?

Đại khái vậy.

Cho em biết rõ anh bị bệnh gì?

Khí huyết suy yếu.

Em thấy anh quá trời mà.

Gặp em thì thế nào cũng sẽ suy yếu.

Làm như em dữ lắm vậy.

Không phải em dữ mà vì anh thèm.

Anh yêu em thật không?

Anh mê cái dâm của em.

Nhà ông lang Tàu nằm cuối cùng trong một ngõ sâu. Sau nhà ông mở ra một cánh đồng ngút mắt. Ông nói, đấy là phong thủy. Chỗ thoát của con người là trời đất.

Người đàn ông mắt xanh bảo cô gái về trước.

Nị làm sao?

Tôi không làm sao cả.

Vậy nị cần gì?

Tôi muốn có vượng khí.

Vượng khí ở số phận. Thuốc men không tạo được.

Tôi có một thứ có thể tạo ra vượng khí, nhưng tôi không biết cách dùng.

Cho ngộ xem.

Hắn mở túi xách, lấy ra củ mì. Ông lang Tàu nhìn ngắm củ mì lạ rồi đưa lên mũi ngửi. Hắn vội ngăn lại.

Tôi đã nhìn thấy người chết khi ăn sống củ mì này.

Đúng.

Lão thày lang trầm ngâm suy nghĩ. Rất lâu, ông nói:

Cho ngộ xem mạch.

Trong lúc nghe mạch, lão xem tướng hắn.

Nghe đây, nị mang củ mì này về bóc vỏ chôn xuống đất thật kỹ. Còn củ mì đem thái mỏng phơi đúng một trăm nắng. Xong, ngâm rượu hạ thổ đủ một trăm đêm. Sau đó thì chia ra uống trong một trăm ngày trước lúc đi ngủ. Vị chi là ba trăm ngày. Trong ba trăm ngày ấy phải kiêng cữ tình dục kẻo tẩu hỏa nhập ma. Cũng trong thời gian ấy, phải học thuộc lòng đủ bộ tứ thư ngũ kinh. Họa phúc đều ở chỗ này. Nị về đi.

Không dám từ biệt cô gái bán dâm ở khu chợ người Việt, người đàn ông mắt xanh vội quay trở lại bờ sông biên giới theo những người buôn lậu về nước. Nghe nói trên Sapa có khu đá cổ khắc chữ và những hình họa bí ẩn, hắn nghĩ đến cách kết nối các yếu tố huyền thoại trong tiểu sử của mình, quyết định ẩn cư ở Tả Van.

Cái vấn đề muôn thuở của con người trước hết vẫn là miếng cơm manh áo. Cứu cánh biện minh cho phương tiện, hắn tôn một bà lão H’Mông làm mẹ.

Chọn một tảng đá to và bằng phẳng hơi nghiêng xuống thung lũng, nắng chiếu suốt ngày, hắn phơi những lát mì trên một hình họa vẽ đường đi của một con rắn. Vừa canh chừng báu vật, hắn vừa đọc sách. Những cuốn sách khác, hắn cũng hiểu được ít nhiều, riêng Kinh Dịch thì mù tịt, hắn vẫn cố học thuộc lòng theo lời thày tàu, nhưng đọc sau quên trước.

Ngày ngày người mẹ H’Mông mang cơm cho hắn. Bà muốn hắn lấy vợ.

Chuyện ấy để sau.

Nhưng mày đã lớn tuổi.

Con muốn tu tập.

Để làm gì?

Tìm chân lý.

Chân lý là đàn ông phải có đàn bà. Như con trâu đực có con trâu cái. Như con dê đực có con dê cái.

Con muốn tìm hạnh phúc cho mọi người.

Láo.

Bà già H’Mông không bao giờ nói chuyện vợ con với hắn nữa. Những cô gái kiếm củi trên núi đôi khi quẳng cho hắn những trái cây rừng. Hắn ăn trái cây nhưng không nhìn họ.

 

[còn tiếp]

-------------------

Đã đăng:

Cửa địa ngục (kỳ I)


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021