thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tay và chân

 

Thoạt đầu, tay và chân không hiểu nhau. Chúng được sinh ra dưới hai hình thể khác nhau và hai cá tính hoàn toàn khác nhau. Tay nhạy cảm, thích vuốt ve, thích được nâng niu, trau chuốt, ưa mỹ phẩm, thích dùng các loại kem làm mượt da, chống nắng… Chân cứng cỏi, thích phơi ra ngoài nắng gió, thích đi lại khắp nơi, chẳng quan tâm gì đến thân thể và ở bẩn không thể tả.

Một hôm, tay và chân tình cờ gặp và quen nhau. Chúng thích nhau ở chỗ cả hai cùng năng động, chịu khó và chân thành. Dần dà, chúng kết thân rồi làm bạn trăm năm. Tuy nhiên, chúng vẫn loay hoay cố tìm cách hiểu nhau và sống bên nhau sao cho hòa hợp. Cho đến một hôm, không chịu nổi những điều khúc mắc, chúng mới ngồi xuống bên nhau và bắt đầu trò chuyện.

Tay bảo.

“Này, đằng ấy vụng về, cứng nhắc quá đấy, sao không tập uyển chuyển hơn?”

Chân bảo.

“Ừ, quả là đằng ấy khéo léo thật, nhưng tớ vốn sinh ra vậy, có cố cũng chẳng được”.

Tay có vẻ giận dỗi, nhưng chân không biết phải làm gì, luống cuống thế nào giẫm phải tay đau điếng. Tay vùng vằng bỏ đi, không thèm chuyện trò nữa.

Lần khác, chúng lại ngồi xuống bên nhau, cố trò chuyện cho ra lẽ. Chân bảo.

“Đằng ấy chê tớ vụng về, nhưng không có tớ, đằng ấy đâu có mang vác nặng được”.

Tay bảo.

“Ừ, quả là đằng ấy mạnh mẽ thật, nhưng ít nhất đằng ấy cũng phải tập vuốt ve một chút chứ”.

Chân ậm ừ, lòng thầm nghĩ “mình sinh ra thế này, làm sao có thể làm chuyện ấy được”. Không thấy chân trả lời, tay lại giận dỗi. Tuy nhiên, ngày ngày chúng vẫn chăm sóc nhau: tay vẫn chà rửa, buột chân phải tắm táp sạch sẽ, mang vớ, mang giày cho chân còn chân vẫn ngày ngày mang vác những gánh nặng cho tay. Có lúc tay càu nhàu, kể lể không có tay, chân chẳng làm được việc gì sất. Chân cũng chỉ ậm ừ, chẳng biết phải đối đáp thế nào.

Chúng vẫn sống lặng lẽ bên nhau như thế. Ngày ngày, chân lầm lũi đi về, cố dãi dầu mưa nắng gánh vác những việc nặng nhọc và hoàn tất những việc cần dùng sức. Tay bận bịu làm lụng quần quật, chúng chẳng còn chút thì giờ nào cho nhau. Thỉnh thoảng, chúng ái ngại nhìn nhau nhưng cả hai cùng e dè, không dám khơi lại những chuyện khúc mắc. Thỉnh thoảng, tay gợi ý xa gần, có lần còn đánh liều đề nghị chân thử làm một số điều tay thích. Nhưng chân cứ ậm ờ rồi lờ đi. Cho đến một hôm, tay buồn bã thất vọng đề nghị chia lìa. Chân cuống quýt nhưng vốn ít lời, chân không thể bày tỏ tâm tư của mình cho tay hiểu.

Chúng lại ngồi xuống bên nhau, tay sướt mướt sầu thảm, chân khổ sở câm lặng. Tay vẫn nói kiểu tay, chân vẫn (không) nghe kiểu chân. Lần đầu tiên chúng nhận ra chúng dùng hai thứ ngôn ngữ khác nhau và sự bế tắc thông tin đang dẫn đến sự đổ vỡ cận kề trong gang tấc.

Đầu hay tin vội can thiệp. Tay và chân cấp tốc học ngôn ngữ của nhau, thứ ngôn ngữ lạ lẫm cả đời cũng không chắc thạo được. Chúng cố thông tin với nhau lần cuối, lo sợ chia cắt làm những ngón tay, ngón chân lạc loài. Rồi trong một nỗ lực phi thường, tay và chân gạt bỏ những bản tính cố hữu của mình. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm lặn ngụp, chúng trò chuyện với nhau bằng quan điểm của những kẻ không mắt mò mẫm, lạc lối.

Từ khi khơi thông những điều khúc mắc, tay và chân thông cảm và hiểu nhau hơn. Chúng ôm hôn nhau thắm thiết và tự hứa sẽ giữ mãi cuộc sống tươi đẹp chúng vừa tìm thấy.

 

*

 

Nhưng sau một thời gian dài hoàn toàn hòa hợp, thông hiểu nhau, chúng đâm ra tiêm nhiễm những thói quen, cá tính lẫn nhau. Cho đến một hôm, cả hai chợt bối rối, lẫn lộn không còn nhận ra mình là tay hay chân nữa.

 

Adelaide 20/11/2004

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021