thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]
(tiếp theo)

 

Bí mật của hai con ma rưỡi:

“Em là phần còn lại của hai con ma rưỡi kia. Em hiện đang sống ở Cali, nhưng em vẫn thích nhậu thịt chó chấm mắm tôm và một vài thứ đặc sản khác như tiết canh vịt, pín hầm tiêu… cho nên em vẫn còn là Việt kiều yêu nước. Em và hai con ma rưỡi kia vốn là một, khi chúng nó chưa làm lãnh tụ. Ngày trước, chúng em ăn chung ngủ chung chơi chung nói chung là cái gì cũng chung. Có một hôm trở trời, chúng nó đọc báo điện tử Talawas, Tiền Vệ và các tạp chí thơ văn ở đây, thấy bỗng nhiên nổi lên mấy ông mở miệng giễu nhại người khác mà đình đám cứ như sắp có giải Nobel cho Việt Nam. Liên tiếp lại xảy ra một số hiện tượng bất thường khác làm bừng sáng lên một vài tên tuổi. Thế là chúng nó ngộ ra chân lý. Thời cơ đến rồi. Dẹp mẹ nó cái trò làm thơ viết văn rị mọ vớ vẩn đi. Ám sát giáo hoàng thì nổi tiếng ngay đúng không? Đúng vậy. Đập vỡ tượng nữ thần tự do cũng nổi tiếng ngay đúng không? Đúng. Sục cặc trước bàn thờ cũng nổi tiếng ngay đúng không? Đúng. Phản sục cặc cũng nổi tiếng không kém đúng không? Đúng. Lập băng đảng Hĩm quyền có nổi tiếng ngay không? Cấp kỳ. Thế thì làm, đánh bỏ mẹ mấy thằng miệt thị phụ nữ cho chúng nó biết thế nào là con cháu Bà Triệu. Tao làm chủ soái, một đứa nói. Tao làm soái chủ, đứa kia nói. Thế còn tao, em hỏi. Ừ nhỉ, thôi phong cho mày chức cố vấn phong trào. Em nói: Tao không làm cố vấn đâu, giống mấy bác về hưu ở Việt Nam quá, tao chỉ thích làm chủ xị thôi. Rồi em lấy rượu ra uống, mặc cho chúng nó soạn tuyên ngôn.

Một nửa em thuộc về chúng nó vì em vẫn phải ăn chung ngủ chung chơi chung với chúng nó. Một nửa em thuộc về những người đàn ông như anh. Viết đến đây em bỗng giật mình. Khi một người đàn bà thuộc về một người đàn ông, dù chỉ một nửa như em thì có còn hĩm quyền không nhỉ?”

Tôi không biết được vì tôi không phải là hĩm. Nhưng tôi biết chắc khi tôi thuộc về một người đàn bà thì cu quyền của tôi lẫm liệt lắm. Thậm chí chỉ có hơi hướng đàn bà thôi là đã muốn giương cờ xung phong rồi.

Tôi nói với một nửa con chưa thành ma: Anh tôn vinh hĩm nhiệt liệt, tôn vinh hĩm triệt để. Hĩm quyền muôn năm. Hĩm sinh ra đàn ông. Hĩm tạo ra giá trị. Hĩm làm cho sướng. Chẳng có lý do gì không nhớ ơn hĩm. Từ nay trở đi hạ quyết tâm phục vụ hĩm cho tới hơi thở cuối cùng để cho chị em toàn thế giới biết hậu duệ của Lạc Long Quân oai hùng (một trăm con chính thức trong giá thú đấy nhé).

Nguyễn Du hỏi: Đại hội nhà văn Việt Nam năm 2005 thành công tốt đẹp chứ?

Vâng ạ. Không bao giờ thất bại.

Thành công nhất là cái gì?

Nhà thơ Hữu Thỉnh tiếp tục làm chủ tịch hội.

Tốt. Thành công thứ nhì?

Đảng công khai tuyên bố cho tự do sáng tạo.

Thế Đảng có cho tiền hỗ trợ sáng tạo không?

Thưa có luôn ạ. Mỗi năm mấy tỉ.

Đảng hào phóng nhỉ.

Vâng. Nhưng các nhà văn ta chỉ lấy tiền, không lấy tự do.

Sao vậy? Các nhà văn xin tự do khẩn thiết lắm mà?

Vâng. Cơ chế xin-cho được thực hiện nghiêm túc, đúng chính sách.

Khó hiểu nhỉ.

Vâng. Không hiểu được.

Ai giải thích được chuyện này?

Mao Tôn Cương tiên sinh, hoặc văn hào Nobel Cao Hành Kiện ạ.

Nguyễn Du ngồi vuốt râu tư lự. Tôi chờ đợi tiên sinh hỏi tiếp, nhưng chỉ một lúc sau đã thấy tiên sinh ngáy khò khò. Tôi lẳng lặng bỏ đi để mặc cho cụ ngủ.

Một nỗi bất an tràn vào tôi. Giống như có một cơn mưa đá lộp độp trên mái nhà. Giống như có một lũ âm binh vây quanh đòi tế sống. Giống như ở giữa vùng đất lún. Tôi bám vào tôi. Tôi lơ lửng và trượt xuống vực. Nhưng tôi vẫn thấy tôi trên thớt. Có một người đàn bà đến và bảo âm hộ em êm ấm, hãy vào đấy mà ngủ. Tôi hỏi ông Nguyễn Du còn ngủ không? Người đàn bà bảo ông ấy vẫn ngủ ngon. Tôi nhìn kỹ khuôn mặt người đàn bà, “làn thu thủy nét xuân sơn”, và tôi đi theo bà ta.

Kiều già hỏi anh biết đánh tứ sắc không? Tôi nói không. Biết đánh tiến lên không? Không. Biết chơi xì phé không? Không. Biết tổ tôm, mạt chược không? Không. Không biết cái gì thì đến đây làm gì? Tôi đi tìm Kiều. Kiều chết rồi. Con của Kiều? Con của Kiều thì có.

Tiểu Kiều cũng giống Kiều. Êm và ấm. Tôi quên bọn dở hơi, bọn âm binh, hội nhà văn, ông Nguyễn Du.

 

26.4.2005

 

(còn tiếp)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021