thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ba đoản văn
Bản dịch của Hoàng Ngọc Biên

 

 

Raymond Federman (sinh năm 1928, hiện sống tại Hoa Kỳ) là tiểu thuyết gia, kịch tác gia, nhà thơ, phê bình gia và dịch giả. Từng là giáo sư và trưởng khoa văn chương của nhiều viện đại học, tác giả của rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, và từng đoạt nhiều giải thưởng văn học lớn, Federman là một khuôn mặt quan trọng của văn chương hậu hiện đại.

 

 

Này con người chuyên gạch xóa!

 

Một câu hỏi cho nhà ngươi:

Cái gì còn lại sau khi mọi thứ thừa thãi đều được đem vứt đi?

Ngươi cắt ngươi thái ngươi bứng ngươi thu nhỏ ngươi ép ngươi xén ngươi vứt bỏ ngươi gọt ngươi bứng đi ngươi phẫu thuật ngươi giải trưng ngươi biến cách, ngươi biến đổi, ngươi biến dạng, ngươi cắt cắt cắt

Đến độ mọi thứ ta viết, lúc nào cũng có tới hai bản: bản thật và bản không thật, bản dài và bản ngắn, bản thực và bản giả, bản gốc và bản được sửa chữa, bản nguyên chất và bản không nguyên chất, bản chính và bản thứ, bản còn trinh và bản mất trinh, bản mập bự và bản teo gầy

Đây, ta sẽ cho ngươi một minh hoạ để ngươi có thể so sánh hai bản văn

hãy so sánh Cử Chỉ Không Thể Đoán Được* với Một Nơi Khác* và cho ta biết cái gì là cái gì

 

1996
----------------------
* Nhan đề hai đoản văn được chuyển ngữ dưới đây. (Chú thích của người dịch.)

 

 

Cử chỉ không thể đoán được

 

Có một nơi khác, một không gian khác, một căn phòng khác từng ám ảnh tôi ngoài cái phòng chứa đồ, một căn phòng có lẽ chứa đựng giải đáp cho câu hỏi đã dẫn dắt tôi đến đây và bây giờ.

Có lẽ suốt thời gian tôi sục sạo bên trong cái phòng chứa đồ, suốt thời gian trong bóng tối của cái hốc ấy tôi cố gắng đoán cho ra ý nghĩa của cử chỉ đã đẩy tôi đến nơi đó, câu giải đáp nằm ở chỗ khác, trong căn phòng khác, căn phòng đầy ánh sáng, bởi căn phòng đó không tối, căn phòng đó sáng, là nơi người ta bảo tôi chờ sau khi tôi hiện ra từ cái hốc tối của cái phòng chứa đồ, và chính trong ánh sáng của căn phòng kia, của căn phòng đợi, trong căn phòng chờ khởi hành kia mà mọi thứ bắt đầu...

Trong căn phòng ấy có một cái giường và một cái bàn bằng gỗ, tôi không nhớ ra được phòng có một cái ghế để ngồi vào bàn hay không, có lẽ bàn không phải là một cái bàn mà là một cái bàn viết, điều này chẳng có gì rõ ràng, dù sao chăng nữa, có một cái giường, một cái bàn hay bàn viết, và trên tường, bức tường người ta đẩy giường vào sát, có một tấm hình gắn lên tường bằng những cái punaises**, vâng là tiếng Pháp, tất nhiên, và tấm hình ấy, chụp một cảnh xếch xy quảng cáo cho một vở kịch, một bộ phim, một cuộc trình diễn loại xoàng xoàng, một tấm hình láng bóng thể hiện một thân hình phụ nữ trần truồng xanh xao, dài và mảnh mai, nằm duỗi người trên một cái đi văng giữa ngổn ngang những tấm ra nhàu, một phụ nữ trẻ khêu gợi tóc đen, bàn tay trái đưa lơ lửng giữa khoảng không với tới đôi vú của nàng, bàn tay phải chạm vào cái lỗ đen ở giữa hai đùi nàng, vâng cái hình nó đúng là như thế, và ở đấy, trong căn phòng đầy ánh sáng, với cái giường, cái bàn, tấm hình xếch xy trên tường, ở đấy khi tôi hình dung lại cái sợ trong phòng chứa đồ, tôi thấy chính mình co người lại y như một con sư tử đầu người đang ỉa trên một tờ báo cũ, và tôi phá ra cười, tiếng cười cười cái cười, tôi đang cười chính tôi ở đàng kia đang ỉa vào cái lỗ đen, và bấy giờ tôi biết rằng cái chuyện này cần phải được kể vui và tục, vui và dâm, rằng chuyện này phải được viết ra, khi thời điểm đến, từ ánh sáng của căn phòng ngủ hơn là từ bóng tối của phòng vệ sinh, vâng tôi đã hiểu ra điều này khi tôi trần truồng đứng giữa cái giường và cái bàn viết nhìn vào cô gái trần truồng trong tấm hình và đưa một tay với lên cái đầu mình và tay kia thì đưa ra nắm con cu mình.

Chính cái cử chỉ kia, cái cử chỉ cố tình chỉ đường cho tôi đến đây và bây giờ, chứ không phải cái cử chỉ không thể đoán được đã đẩy tôi vào cái phòng chứa đồ mới là cái sẽ vĩnh viễn không ai đoán đuợc.

 

1996
---------------------------
** punaises: tiếng Pháp có nghĩa là: 1) con rệp; 2) đinh rệp (có lẽ vì mặt trên của cái đinh giống hình con rệp?), đinh ấn. Ở đây là những cái đinh ấn bằng tay, mặt đinh dẹp. (Chú thích của người dịch.)

 

 

Một nơi khác

 

Có một nơi khác, một không gian khác từng ám ảnh tôi, một căn phòng có lẽ chứa đựng giải đáp cho câu hỏi đã dẫn dắt tôi. Có lẽ suốt thời gian tôi sục sạo bên trong cái phòng chứa đồ, suốt thời gian trong bóng tối của cái hốc ấy tôi cố gắng đoán cho ra ý nghĩa của cử chỉ đã đẩy tôi đến nơi đó, câu giải đáp nằm ở chỗ khác, trong căn phòng khác, căn phòng đầy ánh sáng, bởi căn phòng đó không tối, căn phòng đó sáng, là nơi người ta bảo tôi chờ sau khi tôi hiện ra từ cái hốc tối của cái phòng chứa đồ, và chính trong ánh sáng của căn phòng kia, của căn phòng đợi, trong căn phòng đó, cái căn phòng chờ khởi hành kia mà mọi thứ bắt đầu...

Trong căn phòng ấy có một cái giường và một cái bàn bằng gỗ, có lẽ cái bàn không phải là cái bàn mà là một cái bàn viết, một cái giường...

Một cái bàn hay bàn viết, và trên tường, bức tường người ta đẩy giường vào sát, có một tấm hình gắn lên tường bằng những cái punaises**, chụp một cảnh xếch xy láng bóng quảng cáo cho một vở kịch, một bộ phim, một cuộc trình diễn loại xoàng xoàng, thể hiện một thân hình phụ nữ trần truồng xanh xao, dài và mảnh mai, nằm duỗi người trên một cái đi văng giữa ngổn ngang những tấm ra nhàu, một phụ nữ trẻ khêu gợi tóc đen, bàn tay trái đưa lơ lửng giữa khoảng không với tới đôi vú của nàng, bàn tay phải chạm vào giữa hai đùi nàng...

Và trong căn phòng đầy ánh sáng, với cái giường, cái bàn, tấm hình xếch xy trên tường, ở đấy khi tôi hình dung lại cái sợ trong phòng chứa đồ, tôi thấy chính mình co người lại y như một con sư tử đầu người đang ỉa trên một tờ báo cũ, và tôi phá ra cười, tiếng cười cười cái cười, tôi đang cười chính tôi, và bấy giờ tôi biết rằng cái chuyện này cần phải được viết ra, từ ánh sáng của căn phòng ngủ hơn là từ bóng tối của phòng vệ sinh, tôi hiểu ra điều này khi tôi trần truồng đứng giữa cái giường và cái bàn viết nhìn vào cô gái trần truồng trong tấm hình và đưa một tay với lên cái đầu mình, và tay kia thì đưa ra nắm con cu mình.

 

1996

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021