thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]
(tiếp theo)

 

Bí mật ở thiên đàng. Hôm nay Chúa xuống trần gian, chỉ còn mình tôi nhìn những đám mây chập chùng, lồi lõm. Tôi muốn đâm đầu vào đám mây ấy, nhưng không thể. Những đám mây dưới chân tôi dãn ra vô tận che khuất mặt đất. Tôi lại càng muốn nhảy vào đám mây, nhưng không thể. Khi đám mây tràn lên phủ đầy tôi, tôi muốn khua khoắng, nhưng không thể. Tôi điên tiết vì không thể làm gì. Chúa hứa giải phóng dân người và cho chúng ta tự do nhưng rồi chúng ta chỉ có mỗi việc được phép làm là xưng tụng người.

Thằng nhỏ đi bán vé số rao: Thiên đàng đây. Hai ngàn một vé. Mua mười vé tặng một vé.

Những đám mây mỗi lúc một trở nên dày đặc. Không khí nóng đến ngạt thở. Tôi bảo thằng bán vé số, hãy giữ lấy mà vào nước thiên đàng. Nó cười hề hề ông bác đừng nóng. Cả thế giới này lừa đảo, nhà cháu chỉ giúp vui thôi mà. Đám mây quấn vào thằng bé và tôi không nhìn thấy nó nữa. Ở phía dưới, mây tiếp tục đùn lên. Tôi vội vàng hô hoán Chúa quang vinh muôn năm. Nhưng những đám mây đã che kín bầu trời. Không còn gì ngoài mây. Tôi không phải mây, nhưng ngay cả điều này tôi cũng không nói được. Miệng tôi ngậm đầy mây. Mỗi lần tôi há ra, chưa kịp nói thì mây đã vã vào mồm. Trong bụng tôi toàn mây. Mây thấm vào máu. Rồi mây toát ra ngoài da. Toàn thân tôi là mây. Nhưng tôi vẫn cố gắng nói tôi không phải mây. Không ai nghe tiếng tôi. Không ai nhìn thấy tôi. Tôi lơ lửng và ý thức tôi vẫn rõ rệt, đây là thiên đàng. Tôi đang ở thiên đàng. Hôm nay Chúa đi vắng. Nhưng Chúa không có khoảng cách. Cuối cùng, tôi nhận ra mình đã chết. Thiên đàng là chỗ cho người chết.

Tôi gọi thằng bán vé số. Nhưng không thấy nó trả lời. Người rao bán nước thiên đàng cũng đã chết.

Mụ đại lý vé số bảo thật ra để mua một thiên đàng không cần tốn đến hai ngàn. Cứ thử đá lông nheo với em xem, họa phúc sẽ nhãn tiền.

Tiểu Kiều nói hôm nay em mỏi mồm quá. Kèn của thằng xì thẩu to như cái chầy giã gạo, thổi hết cả hơi mà nó không phát ra tiếng. Cứ như cọc gỗ Bạch Đằng Giang thách đố quân xâm lược. Hai tay em cũng đau nhừ vì xoay vần cái kèn thổ tả ấy. Cuối cùng em phải bảo nó tha cho em, nhưng nó nói muốn tha thì giảm giá. Chưa bao giờ nhục thế anh ạ.

Tôi bảo Tiểu Kiều kiếm một cái vỉa hè ngồi uống nước mía với anh. Sống lại bình dị. Sống lại thơ ngây. Kiều hỏi nước sông Tiền Đường có rửa được linh hồn em không? Tôi bảo không. Nước sông Hằng có giải thoát được cho em không? Tôi bảo không. Kiều im lặng lắc ly đá. Tôi bảo đôi khi nước mía cũng cứu rỗi được một nỗi buồn. Kiều hỏi anh có muốn lấy một người như em không? Tôi nói không. Tại sao? Bởi vì anh không phải là Kim Trọng, cũng không là Từ Hải, cũng không là Mã Giám Sinh. Anh là Sở Khanh? Không. Đó không phải cách để giải quyết một số phận. Kiều hỏi lại, anh có thể yêu một người như em không? Tôi nói anh vẫn yêu em.

Tôi hỏi Kiều, có bao giờ em nghe nói về bà Thanh Hải Thượng Sư chưa?

Anh muốn em theo bà ấy à?

Không. Hãy tự làm minh sư cho mình. Không chiến đấu và học tập theo ai.

Kiều cười buồn. Tôi chở Kiều chạy lòng vòng qua tất cả các công viên trong thành phố. Những cặp tình nhân ngồi ôm nhau trên xe. Kiều bảo em đã đánh mất sự thơ mộng. Tôi nói chẳng có điều gì thật sự mất đi. Kiều xiết nhẹ tôi. Đôi khi tôi cũng thích một chút sến. Nó là biểu cảm chân thật. Tôi hỏi Kiều có biết ca vọng cổ không? Kiều bảo em thường dễ khóc khi nghe cải lương. Tôi ca một đoạn vọng cổ bằng giọng Bắc của mình. Kiều đập loạn xạ vào lưng tôi. Anh ám sát nghệ thuật. Tôi cười vang đường phố. Tôi hỏi Kiều có muốn đi ăn thịt rồng không? Kiều nói anh xạo quá. Tôi bảo có thịt rồng thật mà. Kiều vẫn không tin. Tôi đưa Kiều vào quán rắn. Tôi nói với cô gái ra mời: Rồng bằm sả ớt. Cô gái cũng tỉnh bơ trả lời: Dạ món rồng vừa hết, anh chị ăn đỡ món rắn bằm đi. Cô quảng cáo thêm: Con rắn hổ này kiếp trước vốn là rồng vì làm chuyện bậy bạ nên kiếp này hóa rắn. Tôi hỏi chuyện bậy bạ là chuyện gì? Kiều liếc xéo tôi. Cô gái nói chuyện bậy bạ là chuyện loạn dâm ấy mà. Kiều xen vào, loạn dâm là sao? Thì rồng không lấy rồng mà lấy con vật khác là loạn dâm chứ sao. Tôi bảo hiểu rồi. Kiều còn vặn vẹo: Tại sao chị biết kiếp trước của con rắn này là rồng? Thì tôi cho là vậy, cô gái đáp chắc nịch. Tôi cũng biết rồi, tôi nói. Cô gái hỏi anh biết gì? Kiếp trước cô là tiên. Cô gái cười thành tiếng. Ừ, làm chuyện bậy bạ nên bây giờ bán quán và lâu lâu buồn tình cũng bán vài thứ khác. Lần sau cô nhớ để dành món thịt rồng cho bọn tôi nhé. Dạ.

Tiểu Kiều vẫn cho rằng tôi đùa cho vui, không tin có thịt rồng. Bởi thế, một tuần lễ sau, tôi lại dẫn Kiều đến quán rắn. Cô chủ quán ra tiếp. Tôi hỏi hôm nay còn thịt rồng không? Cô chủ quán tươi cười, dạ hôm nay còn đủ bảy món: Rồng bằm sả ớt, Rồng chả đùm, Rồng um lá giang, Sườn rồng nướng chao, Rồng xào lăn, Vẩy rồng chiên nước mắm, Cháo rồng. Đặc biệt còn có máu rồng pha rượu. Nếu ăn đủ bảy món và uống rượu máu rồng, đàn ông sẽ tăng sinh lực gấp mười lần so với món rắn; đàn bà dứt kinh có thể sinh nở, thiếu nữ thì không nên ăn.

Tôi gọi hai món. Kiều e dè nhìn tôi ăn trước nói em không ăn đâu, lỡ nổi hứng sinh chuyện giữa quán không hay. Tôi cười bảo ngon lắm, ăn cho anh nhờ. Ông cẩn thận giữ mạng, Kiều vừa gắp vừa nói.

Tiểu Kiều ghé vào tai tôi nói nhỏ, hình như nó công hiệu rồi anh ạ.

Tôi nhìn mặt Kiều phừng phừng, đẹp rạng rỡ. Bỗng nhiên, trán tôi mọc ra một con mắt rồng, và tôi thấy Kiều là một con vật khác. Có một điều gì đấy giống như sự tàn ác, bất tương dung làm nguội lạnh lòng tôi. Tôi không thể làm tình với một con vật khác. Tôi không loạn dâm. Nhưng Kiều đã chồm lên, ôm tôi hôn kín mặt. Vừa hôn vừa cười sằng sặc.

 

9.5.2005

 

(còn tiếp)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021