thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [37]
(tiếp theo)

 

Tôi là gì, hôm nay? Câu hỏi cũ xì lãng nhách ấy bỗng bám vào tôi. Chẳng phải muốn truy nguyên một ý nghĩa triết học nào, mà dường như điều ấy đã phát khởi từ một tình huống “nhạy cảm” của tôi hiện nay. Tôi là gì, kệ bà tôi được không? Tất nhiên, không. Nhất thiết tôi phải được chỉ đạo. Phải vào khuôn phép. Phải được giáo dục. Vậy thì, tôi sẽ là gì? Cái thì tương lai ấy là tin cáo phó cho một con người. Nguyễn Viện chết. Lũ kiến đi theo tôi về âm phủ. Âm phủ không có chỗ cho kiến. Lũ kiến về lại trần gian đi vòng quanh một cỗ quan tài. Sống cũng là vọng động. Chết cũng là vọng động. Phật cũng là vọng động. Không Phật cũng là vọng động. Hãy cắm nhang vào sọ tôi. Và hãy cắm nhang vào đít tôi. Để đầu và đít tôi cùng hồi hướng cội nguồn sinh tử. Những bóng ma vẫn vây quanh tôi, chúng nhổ những cây nhang khỏi người tôi và ném vào bóng tối. Những ngọn lửa nhỏ li ti bay như những đầu đạn. Bóng tối cũng ngộ nạn. Không một chỗ nào an toàn. Không ở đâu yên thân. Trong một thế giới mà tương quan của nó chỉ gồm ta và địch, thì người khác là địch. Tất nhiên tôi phải chết. Những con kiến đưa ma tôi. Đất từ chối tôi, những con kiến đem tôi lên ngọn cây. Những chiếc lá phóng đãng liếm láp xác tôi, trước khi những con quạ giải thoát tôi khỏi sự bó rọ của thân xác. Chết là một cảm thức tối hậu về sự tận cùng. Tôi đã đi đến tận cùng chưa? Thienthan bảo anh chưa đi hết em. Tôi rúc vào Thienthan và tưởng rằng tôi đã khóc. Nhưng tôi không khóc. Tôi đã cạn nguồn. Cô gái bảo sao anh lâu ra thế? Tôi có còn gì đâu mà ra. Tôi chỉ là một cục thịt khô. Líu lưỡi.

Thư của người đàn bà ngoại tình:

Khi không em sinh sự. Mong rằng em tìm được thăng bằng, an nhiên trước khi có sự sinh. Sắc không không sắc.
Om mani padme hum
nghiệp chướng tiêu trừ.
Vậy mà đêm qua em không ngủ.
Em đã dám chọn sinh sự, để trả nợ. Em cũng ý thức chọn lựa này có thể gây thêm nợ thay vì trả dứt. Trùng trùng duyên khởi... Có lẽ ngày nào đó em sẽ... phủi nợ, hìhì...
Em không tin dị đoan, nhưng có những con số có duyên với em . Em kiếm anh hôm 13, sau khi đọc truyện kì 35 . Bí mật của em nằm trong kì 36. Hìhì... 36 chước, hay 36 kiểu? Con số này cũng gây tranh cãi cả về... chính trị!

 

Em dang o Ha Noi phai khong?

 

Cho phép em không trả lời nhé. Anh không cần biết em ở đâu, chúng ta đều mắc... lưới, cứ bơi lội gần nhau cho đến khi... lên nằm trên thớt . Nói cách khác, vì là lưới trời, cứ bay bổng với nhau...
Em loay hoay với ý tưởng thì đừng sinh sự với mình nữa, sẽ không có sự sinh, sẽ yên. Nhưng mà nếu lí trí đã thông suốt thì làm gì có những giấc mơ, những thế giới chồng chéo đan mắc vào nhau không ngừng va chạm? cứ như vậy đến sáng...
Vui, anh nhé (dù có... nhức đầu chút chút )”.

 

Làm sao em biết anh có nhức đầu hay không? 36 chước hay 36 kiểu cũng chỉ là một, khác nhau ở cái tâm thế thôi em ạ. Em 36 kiểu hay 36 chước? Bay bổng thế nào cũng không vượt ra được khỏi lưới trời, cho nên anh thích cái ý lượn lờ bên nhau cho đến khi cùng nằm trên thớt của em hơn. Tuy rằng, anh đã nằm trên thớt từ lâu. Càng lúc anh càng cảm thấy tuyệt vọng.

Tôi lại rúc vào Thienthan. Thienthan tan thành nước. Nhưng nước của Thienthan không tẩy rửa được linh hồn tôi. Đàn bà là một sinh vật không đáng tin. Nhưng tôi vẫn nặng nợ đàn bà. Dưới âm phủ, những người đàn bà đè lên tôi nhiều lớp. Khi lật ngược tình thế, những người đàn bà bị tôi đè ép vào nhau trở nên tối giản.

Thư của người đàn bà ngoại tình:

“Khi mail cho anh, em nghĩ là em làm cái việc tương tự như đào đất chôn xuống, lấp đất xong em sẽ bỏ chạy”.

Chỉ khi em nhảy ra khỏi luân hồi, em mới chạy thoát khỏi anh. Bởi không một ai có thể bỏ chạy khỏi nghiệp chướng của mình.

Sự tối giản làm cho những người đàn bà trở thành một. Tôi nói điều này với XX và nàng đã im lặng. Nhưng tôi tin rằng người đàn bà ngoại tình sẽ thấu hiểu. Sự tối giản là một hạnh phúc của kẻ giác ngộ. Không ghen tuông. Không phân biệt. Ác quỉ trong lốt của thiên thần nằm trên mây nói anh không bao giờ bắt được em, bởi khi anh tưởng em là thiên thần thì em là ác quỉ, khi anh tưởng em là ác quỉ thì em là thiên thần. Em là ảo ảnh của nỗi cuồng si man dại. Anh không giết được ảo ảnh khi anh không giết chính anh.

Tôi tờ mờ bờ lờ lúc mười hai giờ đêm. XX không trả lời nhắn tin của tôi.

Họa sĩ Đào Minh Tri rủ xuống Củ Chi nghe hát ca trù. Không có hồng hồng tuyết tuyết. Không có trống chầu. Trịnh Thanh Tùng và Nguyễn Lâm vào bếp bằm thịt rắn. Hồ Hữu Thủ xào bài. Nguyễn Trọng Khôi hát. Miên Đức Thắng hát. Trần Mạnh Hảo nói tục, nịnh vợ và đọc những bài thơ tôi chưa từng nghe. Một đa nhân cách lộn tùng phèo sản phẩm đặc trưng của thời đại. Cơn mưa xào xạc trên những tàu lá chuối. Rau mồng tơi nhúng trong nồi cháo rắn ngon tuyệt vời. Tôi sẽ ngủ hết buổi chiều bên gốc cây móng rồng. Có người gọi nó là cây bại hoại. Hoa thơm ngát tại sao bại hoại? Ừ thì cái gì quá độ mà không bại hoại. Cứ làng nhàng nửa nạc nửa mỡ nửa hiện thực nửa chiêm bao lại trai lại gái trung dung thỏa hiệp Khổng Tử thì mẫu mực an nhàn hưởng thụ hưởng thọ hưởng lạc. Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, mèo mù vớ cá rán, láng cháng ăn đòn. Tôi ngủ hết ngày hôm sau. Nhớ những sợi lông trên người Thienthan. Tôi ngủ hết ngày mai.

Đã bảo rằng tôi chết rồi. Những bóng ma khiêng tôi về địa ngục. Người đàn bà ngoại tình réo tôi. Anh hãy nhảy đi. Nhảy khỏi luân hồi. Nhảy khỏi số phận. Nhưng làm sao nhảy được khi chân tôi đã bị đeo đá. Tôi tiếc những ngày tập bay với Thienthan.

 

19.6.2005

 

(còn tiếp)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [30]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [31]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [32]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [33]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [34]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [35]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [36]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021