thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [38]

 

(tiếp theo)

 

Tôi vào website Tiền Vệ và chờ truyện của mình hiện lên vào lúc mười giờ rưỡi tối. Và nó đã hiện lên như chỉ sau một cái búng tay, không kém phần đột ngột. Tôi đọc lại đoạn mới viết. XX bảo em cũng muốn chết cùng anh. Hãy vẽ hai cái vòng tròn trên hai chữ XX sẽ thành hai cái đầu lâu với bộ xương vắt chéo. Cái dấu hiệu cảnh báo sự nguy hiểm lúc ấy sẽ là “coi chừng chết chùm”. Con đực chết, chôn theo con cái đã từng là một thứ đạo lý. Bởi thế, để cái chết được trọn vẹn, hãy chôn theo tôi một nhà thơ nữ. XX bảo anh điên. Dưới âm phủ, nó tiếp tục làm thơ và đọc thơ thì anh chỉ có nước đội mồ sống lại. Tôi xin rút lại ý kiến. Khi tôi chết, hãy chôn theo tôi một mụ tú bà dẫn gái. XX bảo anh vẫn chưa hết điên. Dưới âm phủ, nó lật lọng tố cáo anh phản động đồi trụy là hết đường hóa kiếp. Tôi xin rút lại ý kiến lần nữa. Khi tôi chết, hãy chôn theo tôi một con chó cái. XX bảo anh vẫn còn điên. Dưới âm phủ, anh không nhậu được nó mà nó nhậu anh. Cho tôi rút lại ý kiến lần cuối. Khi tôi chết, hãy chôn XX theo tôi. XX bảo anh hết thuốc chữa. Rồi XX xoa đầu tôi (đã trụi), nói tiếp, tuy nhiên rất đáng thương. Tôi bảo xét cho cùng thì đạo lý cũng chỉ là một thứ ấm ớ vớ vẩn. Nhưng nó có khả năng giết người, XX nói. Và nó vẫn giết người.

Người đàn bà viết cho tôi: “Những dòng chữ của anh đã làm em sập bẫy”. Nhưng con mồi đã chạy thoát. Tôi vẫn ngồi ở quán cà phê, chờ. Không có gì xảy ra hôm nay. Cũng sẽ không có gì xảy ra trong ngày mai. Bởi vì những người khác cũng chờ. Người ta có rất ít cách để sống, nhưng có nhiều cách để chết.

Em sẽ đi ra khỏi căn nhà cũ và mang bình an đến cho anh. Một cách chết dịu dàng. Một nỗi buồn nhung lụa. Không có nhiều thời giờ cho một hạnh phúc gai góc, sao anh không hiếp em?

“Đàn bà có tứ đức, em:

-Công, làng nhàng.

-Dung, không đủ đẹp cũng không đủ xấu để thiên hạ chú ý, không còn cái tươi mát của thiếu nữ, cũng không có được cái đường bệ của mụ phệnh.

-Ngôn, khôn nhà dại chợ.

-Hạnh, … anh nói giùm đi”.

Đáng tôn kính như bồ tát.

Người đàn bà nói em cảm động muốn khóc, mặc dù biết anh diễu cợt. Tôi bảo tất cả đàn bà đều là bồ tát. Anh không diễu cợt.

Tôi chui vào hư vô. Người đàn bà ngoại tình bảo em biết một thứ hạnh phúc không có thật nhưng vẫn làm em say đắm. Tôi chui vào ảo ảnh. Người đàn bà bảo anh làm em ngạt thở. Tôi chui ra chui vào ảo ảnh và hư vô. Người đàn bà cắn chặt hai hàm răng, chịu đựng cơn bùng vỡ của một thực tại bồ tát. Sự tối giản thì… đoản hậu, người đàn bà ngoại tình (cười cười) nói. Tôi bảo không, sự tối giản là một biểu hiện của thường tại phổ quát.

Rồi người đàn bà quay trở lại căn nhà cũ của mình. Ở đó, có chồng con và các bổn phận, nghĩa vụ. Họ lại yên ấm như chưa hề có gì xảy ra, mặc dù tất cả họ đã khác đi.

Sự phiền muộn vẫn đeo bám tôi. Bà thày bói trong truyện Người dẫn đường đã tới(*) của tôi cũng quay trở lại. Bà ấy bảo, cậu hãy đốt lửa quanh nhà và đập vỡ một cái ly, giống như mấy cô bán cà phê ế khách đốt phong long, mọi phiền muộn của cậu sẽ tan biến. Cậu cần phải hành động hơn là suy nghĩ. Nhưng tôi còn có thể làm gì? Bà thày bói nói cậu hãy tự đoán định tương lai cho mình bằng cách nhìn vào những chiếc lá, như tôi đã từng coi bói cho hàng triệu người, cậu muốn mình như thế nào thì tương lai cậu sẽ như thế. Nhất thiết cậu phải hành động, dù có sai lầm. Điều ấy chẳng phải là tiếp tục tạo ra phiền muộn? Tôi đã đến trần gian và đi ra khỏi nó, nói cho cậu biết, người ta chỉ có thể đi từ phiền muộn này tới một phiền muộn khác, không có cái gọi là thiền định hay giải trừ chấp trước, cho đến khi người ta ngộ được rằng phiền muộn chính là cuộc sống. Sự phiền muộn đẻ ra các nhà tiên tri. Tất cả các nhà tiên tri đều là tiên tri giả. Chỉ có một sự thật là sự phiền muộn tồn tại.

XX nhắn tin cho tôi: Mười hai giờ đêm rồi đó, có muốn tờ mờ bờ lờ không?

Dù đã về với chồng con, người đàn bà vẫn tò mò, hỏi: Tờ mờ bờ lờ là cái gì?

Tôi bảo tờ mờ bờ lờ là một câu thần chú (của tôi) tương tự như Om mani padme hum có khả năng phá giải phiền muộn.

Trả lời XX, tôi nói anh muốn tờ mờ bờ lờ với em hai mươi bốn giờ mỗi ngày. XX bảo khiếp quá. Tôi bảo anh không muốn có chỗ trống cho phiền muộn. Bỗng nhiên XX rất từ bi: Anh đến nỗi như thế ư?

Khuôn mặt của XX tròn trĩnh, vượng phu ích tử. Tôi bảo sao em không làm bảo mẫu anh? XX cười như quan âm bồ tát, em cạn sữa rồi. Tôi không biết bây giờ là mười hai giờ đêm hay mười hai giờ trưa. Những con kiến bu quanh tôi. Tôi liếm mép. XX đã làm bảo mẫu cho người khác.

Bà thày bói an ủi tôi: Cậu yên tâm, trên nấm mồ của cậu sẽ được phủ đầy hoa bởi mọi loại đàn bà con gái, kể cả những người đang chửi rủa cậu. Bởi vì cậu đã tờ mờ bờ lờ với tất cả họ.

Tôi bảo bà thày bói: Cả bà nữa, sao bà không chết đi.

Thày bói thì không bao giờ chết, bởi vì con người bao giờ cũng hão huyền và tuyệt vọng. Họ không tự quyết định được số phận của mình. Thày bói là niềm tin của lịch sử, của tương lai. Không một ai thật sự mạnh mẽ.

Những con giun nằm buồn dưới đất. Tôi chưa thấy con vật nào buồn hơn thế. Gần gũi sự chết đến thế. Chúng bao giờ cũng im lặng, ngay cả khi bị phơi trần giữa nắng.

Tôi hỏi bà thày bói: Giun có tương lai không?

Các giáo sĩ thường mô tả sự vật chung quanh như một thứ công án, nhưng tôi bảo thật, chẳng có sinh vật nào bất hạnh hơn con người và vì thế mọi sự chiêm nghiệm của con người qua các tạo vật khác chỉ là nhảm nhí. Sự áp đặt các ý nghĩa là một việc tồi tệ nhất mà con người thường làm một cách tự mãn và vô bổ. Nó làm cho con người càng lúc càng lún sâu vào những hệ lụy.

Cũng vì thế, tôi nói, tôi chỉ muốn tờ mờ bờ lờ bà.

 

28.6.2005

 

(*) “Người dẫn đường đã tới” là một trong bốn truyện trong tiểu thuyết Rồng và Rắn của Nguyễn Viện (Tổ hợp xuất bản Miền Đông Hoa Kỳ, 2002).

 

(còn tiếp)

 

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [30]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [31]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [32]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [33]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [34]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [35]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [36]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [37]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021