thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Kẻ vắng mặt

1.

Tôi giống như sữa béo chói lọi ánh sáng chảy tràn trên đầu những người đàn ông. Họ tắm gội tôi ngoài đường và cả trong giấc ngủ. Niềm hãnh diện và biểu trưng sự thành đạt của họ là có tôi bên cạnh. Công nghiệp quảng cáo đã bốc tôi từ một xó rừng lên những bìa báo mà cái số phận kỳ quái đã dắt tay tôi nhẩy qua những vũng bùn bước đến trước mặt những người đàn ông và sai khiến họ. Tôi thực sự không tin lắm vào khả năng của mình, nhưng chính những người đàn ông lại là những kẻ khải ngộ tôi về sức mạnh và quyền lực của một người đàn bà danh tiếng. Họ đã quì dưới chân tôi và để cho tôi đái lên đầu họ. Đấy là cái hạnh phúc không chỉ dành cho người yêu tôi mà còn cho tất cả những sinh linh, những xác chết thèm mùi sự sống.

Người đàn ông ngày nào cũng đi qua miếng rẫy của tôi, nói:

Nhà cô bỏ giống sớm quá. Trời sẽ hạn ít nhất một tuần lễ.

Hạn thì tôi không sợ, nhưng tôi sợ lũ heo rừng tinh ma háu ăn sẽ đánh hơi được những hột bắp nằm giấu dưới đất.

Để tôi đặt cho cô mấy cái bẫy, người đàn ông đề nghị.

Ông giúp cho thì quí quá, bẫy được tôi với ông chia đôi.

Người đàn ông bảo không cần chia, cái tôi cần là được nói chuyện với cô.

Cứ làm như tôi bận bịu lắm vậy.

Bây giờ thì chưa, nhưng sẽ đến lúc muốn nói chuyện với cô cũng không dễ.

Tôi đùa: Vậy thì ông tranh thủ đi.

Người đàn ông nhìn tôi cười cười: Chắc là tôi cũng phải tranh thủ thật.

Người đàn ông đào cho tôi hai cái hố, đặt dưới hố một thòng lọng nối vào cây tre. Bài học đầu tiên tôi học được là đàn ông dại gái.

Quả như người đàn ông nói, trời hạn mất mười ngày, trong mười ngày đó trên miếng rẫy tôi lún những dấu móng heo. Người đàn ông vẫn đi qua chỗ tôi, đứng lại nói ít câu làm quà. Tôi bảo:

Bọn heo khôn quá, nó ăn gần hết bắp của tôi rồi.

Để tôi cho cô mượn ít giống tỉa lại.

Và mai mốt đền ơn ông sau, phải không ?

Phải, đời cô rồi sẽ huy hoàng tráng lệ.

Ông là thày bói à ?

Không, tôi là người đầu cơ.

Và ông nhất định đầu cơ tôi ?

Phải.

Ông không nghĩ là nếu tôi huy hoàng tráng lệ như ông nói tôi sẽ chẳng coi ông ra gì sao ?

Thì ít ra tôi cũng đã là người góp phần vào số phận cô.

Làm sao có chuyện ông góp phần được ?

Được đấy.

Tôi gò lưng dưới nắng thả từng hột bắp xuống lỗ rồi dùng đít chai lấp đất lại. Người đàn ông giúp tôi chọc những cái lỗ đi phía trước. Buổi trưa người đàn ông vào chòi ăn cơm với tôi. Khi quay lưng uống nước, người đàn ông đã ôm tôi từ phía sau, tôi hất mạnh ông ta ra. Ông ta ngã dưới đất. Tôi bảo:

Không ai cướp được tôi, trừ phi tự tôi muốn bị đánh cướp. Ông ra khỏi đây ngay và tôi cấm ông không được đi ngang miếng đất của tôi.

Ông ta không biết tôi đã học ba năm nhu đạo và không phải là một con nông dân ngu dốt. Tôi đến vùng kinh tế mới này chỉ bởi nỗi buồn phiền của mẹ với cha tôi và không bao giờ nghĩ sẽ chôn cuộc đời ở đây. Có thể ông ta nói đúng, tôi sẽ huy hoàng tráng lệ, bởi tôi đẹp dù rằng có hơi đen và trên hết, tôi khao khát nổi tiếng. Tôi học được bài học thứ hai, đàn ông không ngu.

Tôi về thành phố thăm bà chị đã có chồng. Chị ấy sinh con đầu lòng. Trong số những người đến thăm cháu bé có một anh là đạo diễn. Anh ta là bạn học cũ của anh rể tôi. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã hỏi: Em ăn ảnh lắm phải không ?

Cũng không biết nữa.

Để anh thử.

Ngày hôm sau, anh ta mang máy ảnh tới. Tôi nghĩ cần phải làm duyên làm dáng, nhưng anh ta bảo cứ tự nhiên. Có cả một số ảnh chụp lúc tôi không ngờ nhất. Tôi cảm thấy xấu hổ chen lẫn một chút sung sướng khi anh ta khen: Khuôn mặt của em rất biểu cảm. Tôi không nói gì. Anh ta nói tiếp: Và em có một cặp mắt thu hút. Thôi, ông anh cứ từ từ khen tới, từ trên xuống dưới thì chết em. Anh ta vẫn thản nhiên:

Em thích đóng phim không ?

Tôi gật đầu.

Cảm giác sung sướng tràn ngập tôi. Cầm kịch bản trên tay, tôi không thể nào đọc được. Anh ta bảo đối với một diễn viên, thì nhân vật nào cũng quan trọng. Tôi hiểu được đóng phim là may rồi. Tôi cũng hiểu đây là cơ hội, cần phải chứng tỏ mình. Trong vai một cô gái nông trường, đạo diễn bảo: ”Em cứ đóng như là chính em”. Anh ta khen: ”Được lắm”. Cô diễn viên chính ghen tị đốp thẳng trước mặt tôi:

Nó biết gì mà anh khen.

Cô hãy làm việc của cô đi, anh ta quát.

Rồi anh ta nhỏ nhẹ với tôi: Em phải tập lì đòn trước mọi khiêu khích. Có một cảnh quay nhân vật phải khóc khi bị đuổi ra khỏi nông trường, tôi mãi không khóc được. Anh ta chửi :

Địt mẹ mày ngu thế, dồn cảm xúc lên.

Chẳng dồn cảm xúc tôi cũng khóc. Sau này tôi biết đó chỉ là những chuyện vặt.

Bộ phim chiếu ra mắt tôi nhận được nhiều lời khen. Có báo viết tôi diễn như không diễn. Chẳng mấy lâu sau, tôi được mời đóng phim thứ hai với một đạo diễn khác. Vai thứ chính. Một cô gái mạnh bạo và bất cần. Cũng không phải một tính cách xa lạ với tôi, nhưng tôi đã thất bại. Tôi chưa đủ vốn sống để có thể hiểu nội tâm một con người. Nhờ sự giúp đỡ của chị và ông đạo diễn bạn anh rể tôi, tôi theo một lớp học về diễn viên điện ảnh. Ông đạo diễn tránh tiếng không muốn đưa đón tôi, nhưng vẫn hẹn hò với tôi những buổi tối. Tôi biết thêm một điều, đàn ông ai cũng nói dối.

2.

Tin cô gái về thành phố đóng phim và được đăng hình trên báo tràn về những nương rẫy. Nó chính thức đến tai tôi vào một sáng bởi người đàn bà bán cá khô trong rừng. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Tôi biết điều ấy từ khi nó chưa xảy ra, như tôi đã nói vào cái ngày tôi muốn ôm cô ta, rằng tôi muốn góp phần vào số phận của cô ấy và khi bóp vú cô ta từ phía sau, tôi muốn cô ta nhớ rằng tôi là người đầu tiên bóp vú cô ấy. Và tôi cũng muốn là người đầu tiên phá trinh cô ta. Gã đạo diễn sẽ không bao giờ hiểu được tại sao gã không cởi được cúc quần cô gái, mặc dù gã đã sờ vào chỗ ấy. Cô gái cũng không hiểu được tâm trạng mình và cô ta khư khư nắm cái cúc quần như thể nó mới chính là chỗ thiêng liêng nhất, mặc dù lòng cô rạo rực dâng hiến.

Ngay khi nhìn thấy cô gái, tôi đã nhìn thấy một số phận kỳ lạ và tôi không thể nào không muốn cưỡng đoạt cô ta. Mông vồng lên và bộ ngực ưỡn ra phía trước trong một dáng vẻ thong dong như thể sẵn sàng cho, nhưng tôi lại chỉ muốn cướp, cô gái bước vào trong đầu tôi, tôi cũng bước vào trong đầu cô gái. Khi tôi xiết cô ta trong vòng tay, gã đạo diễn mới bắt đầu dẫn cô vào quán nước. Anh ta hỏi cô gái :

“Em uống gì ?”

“Gì cũng được”.

Đấy là câu trả lời dở. Tôi nói em cần phải có cá tính trong mọi sở thích. Hãy nói với anh ta là em muốn uống nước táo ép. Khi người tiếp viên tới, cô gái nhẹ nhàng hỏi :

”Ở đây có nước táo ép không?”

“Dạ có, nhưng chị phải chờ hơi lâu một tí”.

“Được, tôi chờ”.

Tốt, bản lĩnh đấy. Tiếp tục đi. Cô gái hỏi gã đạo diễn :

”Anh có thích mùi táo không ?”

“Anh thích cắn ngập răng cái giống quả táo”.

“Cái giống quả táo thì nhiều lắm”. Cô gái chỉ cái bóng đèn tròn trên trần nhà.

“Quả táo trong áo em nó sáng rực”.

“Sờ vào bỏng tay đấy”.

“Đấy là vết thương được chúc phúc”.

Địt mẹ thằng đạo diễn, sao mày nhái giọng tao. Gã đạo diễn ghé vào tai cô gái:

”Em nhìn thấy cô bé nhuộm tóc ngồi sát tường không ?”

“Có liên quan gì tới anh?”

“Hoàn toàn không liên quan, nhưng em hãy quan sát cô ta, đấy là một mẫu nhân vật mà em sẽ có dịp nhập vai”.

“Cô ta làm gì?”

“Gái gọi”.

“Uổng nhỉ”.

“Cái gì uổng ?”

“Sắc đẹp”.

“Tại sao lại uổng ? Cô ta phục vụ tất cả mọi người”.

”Tại sao lại phục vụ ? Sắc đẹp để tôn thờ”.

“Cũng là một cách phục vụ”.

“Giá cô ấy bao nhiêu ?”.

“Tương đương hai mươi, ba mươi tô phở”.

Tôi không muốn mất một đồng nào về chuyện ấy. Và tôi thò tay vào trong áo cô ta. Cô ta cảm thấy ngứa và muốn gãi. Cô cà cánh tay lên bộ ngực. Gã đạo diễn rất tinh ý, cười cười nói :

“Quả táo em chín rồi”.

“Nhưng ăn vào á khẩu”.

”Anh thà á khẩu chứ nhất định không nhịn thèm”.

“Hơi liều đấy”.

Gã đổi chỗ ngồi sát vào cô gái, ngang nhiên quàng tay qua vai cô ta. Tôi điên tiết muốn đá cho thằng đạo diễn một cái, nhưng đành chịu, chân tôi không dài tới bảy mươi cây số. Cô gái không phản ứng gì. Tôi thủ thỉ vào tai cô ta, cửa thiên đường sẽ mở bằng bàn tay của quỉ, em phải dạy cho nó một bài học về sự kính trọng phụ nữ, hãy bảo nó đi rửa tay và ăn chay mười ngày để biết rằng thiên đường chỉ dành cho kẻ thanh sạch.

“Này, rửa tay chưa đấy ?”

Gã đạo diễn hơi bị bất ngờ vì cái kiểu đanh đá chanh chua ở một thời điểm không thích hợp của cô gái. Gã cảm thấy rút tay về cũng khó mà để yên thì cũng kỳ. Cô gái nói tiếp :

”Có bao nhiêu cô gái qua tay anh rồi ?”

“Không nhớ hết”.

“Em không phải hàng đơn vị trong bộ sưu tập của anh đâu đấy nhé”.

“Bàn tay anh lúc nào cũng sạch và lòng chay tịnh như thiền sư”.

Mày là thằng điếm. Gã đạo diễn cảm thấy thoải mái hơn và dịu dàng bóp vai cô gái.

“Ở phía sau vai ấy”, cô gái nói.

Gã di chuyển bàn tay ra phía sau.

“Làm tình nhiều cũng mỏi vai lắm”.

“Anh nói gì thế ?”

“Anh bảo làm tình cũng là một thứ lao động”.

Bàn tay gã chuyển lên chiếc cổ hở.

“Da em mịn như da trẻ con”.

Thôi đi bố, em nó phơi nắng bảy năm nay trên rẫy và da đã nổi dộp vì hâm, bố định quảng cáo sữa tắm Mỹ à. Cái trò gợi dục mất dạy của mày không qua mắt được tao. Mày không nhanh hơn tao đâu. Trong lúc cô gái nhắm mắt, tôi tranh thủ xoa nắn vú cô ta. Không thể đừng được bởi một nỗi khao khát chiếm hữu, tôi bóp mạnh cả hai tay, cô ta rùng mình mở mắt và hất tay gã đạo diễn ra. Còn phải mất nhiều thời gian mới khuất phục được sự đỏng đảnh của đàn bà, con ạ. Gã tự biết không nên cố, kêu tính tiền và để lại cho cô gái một cảm giác bất ổn.

3.

Sự choáng ngợp của thế giới nghệ sĩ làm tôi vừa thích vừa mệt. Tôi cảm thấy cần phải thoát ra bằng cách về quê. Tôi cũng thật sự muốn gần mẹ, không phải để nương dựa hay chia sẻ mà tôi muốn nhìn ngắm lại mẹ như một người đàn bà, như tôi trong cái mối tương quan với đàn ông. Nhưng khi nhìn thấy mẹ, tôi thấy đàn ông thật sự đã chết trong lòng bà. Và điều ấy nó làm ngăn cách giữa tôi và mẹ. Mẹ tôi buồn buồn nói:

Thế giới mà con đang bước vào chỉ nên coi nó như dụ ngôn về thiên đàng, nhưng nếu con coi nó là thực tại thì nó lại chính là địa ngục.

Mẹ nói mù mờ, con lại muốn mọi điều sáng tỏ. Thế giới con đến để chiếm đoạt nó.

Đàn bà vẫn ảo tưởng về uy lực của mình đối với đàn ông.

Biết mẹ cay đắng, nhưng tôi phải khác.

Người đàn ông trong rẫy đến chúc mừng tôi:

Cô đem vinh quang tới cho những ai gần cô.

Tôi đùa cợt: Bởi vinh quang ấy do ông góp phần tạo nên.

Ông ta điềm nhiên xác nhận: Đúng.

Ông có thể là một diễn viên tài năng đấy.

Cái này thì không.

Ông ta nói rằng từng bước chân của tôi đều do ông đặt để. Tôi bảo ông ấy có tài hư cấu và diễu:

Tôi tin là ông viết kịch bản sẽ thành công hơn bẫy lợn rừng.

Ông ta vẫn bình thản: Đời cô chính là kịch bản của tôi.

Tôi nổi quạu, tổ cha nhà ông láo khoét, ngay cả bố tôi cũng chẳng sắp đặt cho tôi được điều gì huống nữa là một thằng cày cuốc như ông.

Cô sẽ phải tin điều tôi nói. Dù điều ấy cũng chẳng để làm gì.

Đồ mát dây. Tôi không điên đâu.

Chẳng muốn bận lòng vì một lão gàn dở hoang tưởng, tôi vào thăm rẫy. Mẹ tôi bảo trồng mì cho đỡ tốn công chăm sóc. Nhìn những luống mì xanh tốt, tôi không thấy vui. Sự cực nhọc vẫn ám ảnh tôi. Lão điên đứng chắn giữa lối đi hẹp:

Tôi biết da cô dộp vì nóng, nhưng thằng cha đạo diễn lại bảo da cô mịn như da trẻ con, nó tán tỉnh cô theo kiểu đánh giày.

Tôi ngạc nhiên sao lão ta có thể nói đúng cái câu anh chàng đạo diễn trẻ đã nói.

Điều ấy thì liên can gì tới ông?

Chỉ để cho cô tin rằng tôi nhìn thấy tất cả và nghe thấy tất cả.

Ông muốn gì ?

Muốn góp phần tạo nên đời cô như tôi đã từng nói thế.

Thì ông cứ làm việc của ông đi. Nhưng trước hết hãy tránh đường cho tôi.

Xin mời.

Lão ra vẻ lịch sự bước qua một bên. Tôi cố thản nhiên coi lão như cục cứt. Lão đi sau tôi.

Ông buông tôi được không?

Tôi làm chuyện của tôi.

Chẳng còn cách nào khác, tôi quay về. Lão theo tôi tới đầu xóm rồi đi ngược vào trong rẫy. Tôi hỏi mẹ về lão ta. Mẹ bảo lão là một người ngộ tín.

Tôi cảm nhận được sự yên tĩnh của đêm. Tôi muốn sờ vào thinh lặng và tôi trở dậy, ra sân. Một luồng gió mát tràn qua da, những con kiến có ngủ không nhỉ, và những con ốc sên thì làm gì khi bóng đêm triền miên trong vũng bùn. Hơi thở hòa cùng một nhịp với khúc hoan ca của lũ côn trùng, tôi muốn tin vào sự yên bình của những giấc ngủ, muốn đằm mình vào góc khuất trong lãng quên. Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy lão bẫy lợn ngồi thù lù trên gò mối phía bên kia đường. Tôi vội quay vào nhà. Nằm xuống giường, tôi không thể không nghĩ đến lão.

Trong suốt một tuần lễ ở nhà, đêm nào tôi cũng thấy gã ngồi trên gò mối. Tôi không tránh khỏi tò mò muốn biết lão đến vào lúc mấy giờ và khi nào thì đi, nhưng đành chịu. Ban ngày, không bao giờ thấy lão xuất hiện sau ngày tôi gặp lão trong rẫy, kể cả có lúc tôi đã lang thang vào rừng. Điều không muốn, nhưng tôi đã mơ thấy mình bị lão hiếp trong một trạng thái thụ động.

4.

Tôi đã nhìn thấy quần em bốc cháy. Và ngọn lửa rạo rực làm thân thể em sáng lòa. Trong bóng đêm, tất cả đều tối tăm và mê muội, những con kiến cắn vào quả xoài, những con ốc sên chui vào trong vỏ thủ thỉ với giấc mơ và lũ côn trùng bao giờ cũng than vãn về thời gian. Tôi còn biết làm gì hơn là chui vào em. Điều này sẽ làm em mất ngủ nhưng đêm vốn dư thừa và cơn sốt trong quần lót không phải lúc nào cũng là bệnh hoạn. Em đã tắm rửa và lên giường rồi phải không. Đây là lúc không phải để nghĩ về danh vọng, cũng không phải để sám hối về những lỗi lầm. Đêm đơn giản là để nghỉ ngơi. Hãy nghỉ ngơi với một cảm giác được vuốt ve. Tôi đã đến trước cửa nhà em và ngồi trên gò mối này. Tôi đã chờ đợi ngày em về để quyết làm điều mình ao ước, nhưng khi gặp em trong rẫy, tôi đã không thể làm gì ngoài việc nói với em về sự thông phần số phận của em với tôi. Có thể em đã cho là tôi điên rồ, nhưng sự bí ẩn bất khả tư nghị này chỉ có thiên sứ mới có thể giãi bày đôi điều về sự huyền nhiệm của định mệnh con người. Bổn phận của chúng ta là sống như chúng ta đã được nhận lãnh một vai trò. Nếu em chưa chuẩn bị gì cho việc này thì em cứ nhắm mắt lại và mơ màng. Con bò mộng có hai sừng cong vòng vào nhau như một cái vòng tròn. Đuôi nó quét tất cả hoa lá trên đường và mỗi bước chân của nó dẫm xuống đất tạo thành một cái hồ. Tiếng rống của nó làm xuất hiện những ngôi sao và khi tới trước em, nó quì xuống dùng lưỡi liếm hai bàn chân em cho đến khi cảm giác được mơn trớn làm em chảy nước và dạng háng ra thì cả người nó biến mất. Em không muốn yêu, tôi cũng bắt em phải yêu. Em câm nín thì tôi cạy mồm em ra. Em phải nói với tôi ngọt ngào và biết ơn vì tất cả những gì tôi đã làm cho em. Em phải thuộc về tôi như thể tôi đã sinh thành ra em. Tôi sẽ tôn vinh em và làm cho em được vinh quang trong ánh sáng của thế gian. Tôi sẽ đến với em mọi nơi mọi lúc và âu yếm em tràn trề dục vọng để em biết được tôi yêu là một phúc phận đời người. Bất cứ khi nào em mở mắt cũng nhìn thấy tôi và khi em nhắm mắt thì tôi luôn ở trong em. Tôi đục khoét em và tôi ban phát thân xác tôi cho em. Con bò mộng đã nằm trong bụng em. Nó uống máu em và mơ giấc mơ thành người.Thân thể nó từ từ biến dạng bởi sự ấp ủ từ bi của em. Cái đuôi rụng xuống ký ức và hai sừng lặn vào trong mắt, nó cuốn mình nhỏ lại và hấp thụ sự tinh tế qua những đám lông. Em sẽ không còn thấy tôi cho đến khi mọi sự được hoàn tất theo ý của người đã sai tôi.

5.

Vụ rong kinh khác thường kéo dài hơn nửa tháng kể từ đêm tôi mơ thấy mình bị hiếp. Tôi thực sự cảm thấy màng trinh bị rách và có cái gì đó lấn cấn trong cửa mình. Anh chàng đạo diễn đến thăm tôi nói:

Em xanh như bị ai hút máu.

Tôi cười bảo anh có tin là Dracula vẫn còn sống không ? Anh ta cũng cười nói:

Anh thích là Dracula.

Tôi bảo rất sợ bị cắn cổ. Chỗ ấy nhạy cảm, anh ta nhìn vào cổ tôi. Những vết thương ở cổ bao giờ cũng khủng khiếp, tôi nói. Yêu nhau người ta thích hôn chỗ ấy và giết nhau người ta cũng thích giết ở chỗ ấy, anh ta bảo.

Cảm giác nhột tôi không chịu được. Tôi muốn đi ra ngoài. Anh ta dẫn tôi xuống một cái quán nằm dưới tầng hầm. Món trứng cá làm cho tôi buồn nôn. Anh ta nói tôi giống như bị nghén. Nhìn anh ta chằm chằm, tôi bảo tôi thích nghén anh. Anh ta nắm tay tôi nói:

Anh muốn em đẻ ra anh.

Con bò mộng bất chợt rống lên, tôi nhìn thấy bầu trời lấp lánh. Trong ký ức sâu thẳm tôi nằm ngửa, nước chảy ra biền biệt, người đàn ông cặm cụi gieo cấy linh hồn vào nơi tối tăm. Con bò mộng chạy vào đồng cỏ và mất hút. Tối hôm đó tôi đã vào khách sạn với anh ta. Tôi biết thế nào là đàn ông và qua họ tôi biết đàn bà thực sự là gì. Cái lưỡi gian tà lắm chuyện tò mò tọc mạch vẽ chuyện thêu dệt trên thân thể tôi lắm điều hoang đường. Tôi bảo cái lưỡi anh gây tội ác. Anh ta cười:

Cắt đi nhé, nói rồi anh ta cầm con dao mỏng đưa lên miệng.

Biết anh ta chỉ đùa cho vui nhưng tôi vẫn phải nói lại cái lưỡi anh làm từ thiện cho những hang ổ bị lãng quên và nó đáng được thưởng.

Thưởng đi.

Há miệng ra.

Tôi thưởng cho anh tất cả tôi.

Tôi vui sướng sống trong cảm giác được anh yêu. Những người đàn ông khác, trong đó có cả các bạn anh cũng tán tỉnh tôi. Tôi giống như mật và sữa, nhưng những con ruồi thì không dám đến. Cùng lúc ấy, những hãng phim tranh giành tôi. Mật và sữa phát sáng, tôi làm việc điên cuồng. Thời ấy, tiền không nhiều nhưng chẳng vì thế mà sự ái mộ của quần chúng kém nồng nhiệt. Ở những tỉnh lẻ khi tôi đến đóng phim, người ta phá cửa khách sạn để xin tôi chữ ký . Sự vinh quang làm tôi mất thăng bằng. Tôi thực sự bước vào một thế giới khác với chính tôi. Thế giới của những người nổi tiếng và những người có quyền có tiền. Trong thế giới ấy, tôi có một uy lực riêng. Bồn chồn và nghiệt ngã. Một nhà sản xuất điện ảnh nghiệp dư bỏ tiền thuê viết một kịch bản riêng cho tôi. Bộ phim không thành công nhưng việc anh ta cướp được tôi khỏi tay anh chàng đạo diễn tạo nên tiếng vang cho hắn. Đền bù cho cái khát thèm được ăn kem thỏa thích thời thơ ấu, tôi đã mua tất cả kem cây kem ký có thể mua được mang về nhà đổ hết xuống đất rồi lăn lộn trên đó. Nhà sản xuất điện ảnh nghiệp dư không thể nào hiểu được điều ấy có ý nghĩa gì ngoài việc hắn nghĩ rằng tôi muốn làmtình kiểu cọ. Dẫu sao thì niềm vui mua được cũng quá rẻ. Tôi dạy cho hắn về cách tiêu tiền mà không bao giờ phải hối tiếc, kể cả việc mua cho tôi một căn nhà sang trọng. Ở căn nhà ấy, tôi giải phóng hắn khỏi mọi thói quen và những ràng buộc có tính “văn hóa” vớ vẩn. Tôi đảo lộn thời gian và những ước lệ về nhân cách mà tôi đã rút tỉa được từ kinh nghiệm đóng phim. Tôi thiết lập một thế giới đa nguyên trong sự đơn nhất của tính dục, điều mà hắn phải toại nguyện thú nhận rằng đã được đầu thai đúng chỗ. Khi hắn biết được cách sống thế nào cho sướng thì cũng là lúc hắn sạt nghiệp. Tôi không cho rằng sự sạt nghiệp của hắn có phần lỗi của tôi. Nếu có một lỗi lầm nào thì điều ấy chỉ có thể là sự thiếu bản lĩnh của hắn. Giữa lúc ấy, người đã khai hóa tôi bị ngộ sát bởi một người bạn. Cái chết của anh chàng đạo diễn trẻ và sự sạt nghiệp của nhà sản xuất điện ảnh nghiệp dư đẩy tôi vào cơn khủng hoảng của kẻ bị mất trắng.

6.

Sai bét. Tất cả những gì em nghĩ đều sai bét. Thằng sản xuất phim nghiệp dư dù có ngu thật nhưng cũng chưa đến nỗi có thể bị phá sản nhanh chóng đến thế. Cũng như thằng đạo diễn trẻ cũng không thể chết dễ dàng chỉ vì một cái lên gối vô tình vào hai hòn dái. Tụi nó chết chỉ vì chúng đáng chết. Và kẻ trừng trị chúng chính là tôi. Tôi phải giết chúng để tái lập sự công bằng cho cuộc sống. Trước hết để tôi kể tội thằng đạo diễn. Nó là một thằng háo danh hơn tài năng thực sự nó có. Nó muốn có mặt khắp nơi và sợ hãi người ta quên tên mình, kể cả sự có mặt ở trong em. Nó bám vào hư danh cũng như bám vào em chỉ để xác định cái tôi kém cỏi của nó. Nó cũng như những thằng to mồm khác, nói thì hay mà làm như cứt. Nó tán tỉnh em vì không có khả năng sống một mình. Chỉ có mỗi việc tôi cho rằng nó đáng sống là hồi quang của em thì nó lại không làm được. Những thước phim của nó hạ nhục nền điện ảnh có truyền thống hào hùng của chúng ta. Nó biến sự căm thù thành cái máy và thay đổi sự tin yêu bằng hành động dâm đãng. Cái láo nhất của nó không phải chỉ phỉ báng những tâm hồn cao cả của những kẻ thề hi sinh cho chấy rận mà ở chỗ nó công nhiên yêu em như yêu tổ quốc một cách độc đoán. Nó biết yêu em thì người khác cũng có thể yêu em theo cách của họ, cớ gì nó ghen tuông làm tình làm tội em. Nhân danh những người đàn ông yêu em và vì quyền lợi dân tộc, tôi tuyên bố nó phải chết. Em hãy bảo với nó là bữa nay em có kinh không đi chơi được. Nó sẽ đi tìm mấy thằng bạn cà bơ cà bất uống rượu. Tôi sẽ thu xếp cho nó một quán vắng. Ở đó chúng dễ dàng chửi nhau. Nhưng trước khi chúng chửi nhau thì cứ cho phép chúng chửi đổng thiên hạ. Chúng mày đã xem phim của thằng láu cá rồi phải không ? Chúng mày có thấy cảnh con bồ nó hôn thằng nhân vật chính không ? Có, chúng nó đứng ôm hôn nhau mà hai cái mông lại vểnh ra. Mấy cái con nhà báo ấm ớ khen phim của thằng láu cá “có nhiều tìm tòi”. Mẹ kiếp chúng nó nói thế nào cũng được. Thương thì nó bảo đa phong cách, ghét thì nó nói thiều nhất quán. Tụi nó bảo mày là thằng đạo diễn lỗ mãng. Toàn bọn thối mồm. Chúng mày nhớ nhé, tao là thằng đạo diễn biết cách diễn, chủ nhiệm phim phát tiền cơm đồng hạng hai mươi ngàn cho mọi thành viên, vedette hay đạo cụ cũng như nhau, tụi nó chỉ làm cho đủ hai mươi ngàn tiền cơm thì có cái gì ra hồn được. Không lỗ mãng thì làm sao tụi nó làm việc. Ở đất nước này, tao bảo thật với số tiền như thế có thằng nào làm phim chiến tranh được như tao ? Tao cũng bảo cho chúng mày biết nhé, trình độ làm phim như thằng láu cá chỉ đáng đi rửa bát. Nhưng nó luôn luôn được giao hết phim này đến phim nọ, cái đấy mà không tài à. Cái tài nhất của nó là làm ma cô dẫn gái. Cũng là tài. Bọn nó bắt đầu cù nhầy rồi đấy. Chẳng nên dài dòng làm gì, hãy hành động đi. Mày không thể nói mọi thứ tài đều như nhau. Không thể ví sự quyến rũ của con đĩ với sự quyến rũ của người chính chuyên. Quyến rũ là quyến rũ, đừng nói đến đức hạnh. Thế mày cho rằng tao cũng giống thằng ma cô bất tài ấy à ? Mày tự so sánh chứ không phải tao. Nhà đạo diễn trẻ úp ngược cái ly xuống, đứng dậy. Đéo uống với bọn mày. Một người kéo hắn ngồi xuố g. Hắn vùng ra. Một người khác cười thành tiếng. Thiên tài nổi giận. Mày mỉa mai tao đấy à ? Thưa anh, không dám. Cả bọn cười hô hố. Ngồi xuống đi. Tao đứng được không ? Dạ, bậc trưởng thượng thì sao cũng được. Cả bọn lại cười to hơn. Địt mẹ chúng mày cười cái gì ? Cười cái mặt đần độn của mày. Một cái đấm vụt bay, rồi những cái đấm khác văng ra như một điệu múa, không mục đích. Mẹ chúng mày, tôi nhấc chân một thằng đạp vào bộ hạ thằng đạo diễn, cùng lúc tôi vươn tới dùng hai tay bóp vỡ hai hòn dái nó. Thằng đạo diễn rống lên như con bò bị chọc tiết, gập người xuống.

Cái chết của thằng đạo diễn vô duyên, lãng nhách là một kết thúc có thể ví von cho nhiều điều và làm chất liệu cho một kịch bản giáo dục nếp sống văn hóa. Cái chết ấy cũng giúp cho vài tờ báo tăng số lượng bản in và là dịp cho thiên hạ tán gẫu giải sầu. Xét cho cùng nó cũng không phải vô bổ.

Để cho cuộc sống thêm phần đa dạng phong phú, việc xử lý nhà sản xuất điện ảnh nghiệp dư cần phải tính toán tới bối cảnh nhân vật sao cho thích đáng và phù hợp. Kẻ sống vì tiền sẽ phải chết vì tiền. Số phận mày đã được định đoạt. Hãy nghe tao dạy khôn này: Người ta mỗi ngày mỗi đông mà cái chỗ để nằm thì có hạn. Hãy đi mua đất mà đầu cơ. Cứ theo ngón tay tao chỉ, theo đường chim bay mười cây số, ở đấy sẽ mọc lên một thành phố mới. Chỉ cần bỏ ra một phần mười số vốn mày có, cả cái thành phố tương lai ấy sẽ thuộc về mày. Nhanh lên, thành công chỉ dành cho kẻ quyết đoán. Tao nói đúng phải không ? Cần phải liều hơn nữa, lời gấp mười lần cũng không bán. Tiếp tục đầu tư vào chỗ khác. Đi về phía Bắc hai mươi cây số, ở đấy sẽ là một khu công nghiệp cao. Chôn tiền xuống chỗ đó là trúng vào miệng rồng, hậu duệ nhà mày nối đời mà hưởng lộc. Tao nói không sai điều gì cả. Có người sẵn sàng sang tay với số lời gấp ba đúng không ? Tao dành cho mày quyết định.

Này con đĩ, muốn thủ thân thì hãy bảo thằng đua đòi học làm sang ấy mua cho em một căn nhà. Nó sẽ chiều em ngay. Hãy cho nó biết thế nào là sự vương giả. Căn nhà nhỏ ở giữa trung tâm thành phố có thể sang trọng với lũ chuột, nhưng không phải là chỗ của phượng hoàng hạ cánh. Em hãy chọn một khu đất rộng ở phía bên kia sông, thuê người thiết kế một điền trang khiêm tốn mà không một ai bước vào mà không cảm thấy mình được nâng lên, nhưng điều này có lẽ quá khó với sự háo danh của cả hai đứa chúng mày, vậy thì cứ dựng lên một lâu đài đỏ chót cho những kẻ ghen tị phải lóa mắt thong manh. Ở nhà ngoại thành thì phải đi xe ô tô. Vất cái xe gắn máy về quê cho đứa bạn nghèo. Chúng mày cũng không thể tránh khỏi cái thói hợm hĩnh phải chơi tới bến. Ừ thì cũng được, tôi vẫn mong nó sạt nghiệp sớm.

“Em thích Mercedes hay Toyota ?”

“Em thích sự đường bệ”.

“Đen hay đỏ ?”

“Đỏ”.

Kinh nguyệt bốn mùa hoa lệ, em lên voi thì tôi xuống chó. Ngày khai trương cái xe, nó vén váy em ở băng ghế sau và tụt quần lót. Máu em loang trên nệm.

“Cứ để thế”.

Nó không sợ xui. Không sợ cũng không thoát được con ạ, bố sẽ mang tới cho con, con hãy chuẩn bị mà đón nhận bằng sự đảm lược của đàn ông. Ánh sáng lóa lên trên tất cả mặt phẳng của kính xe khi cửa mình em chảy nước, người tài xế hốt hoảng bẻ quặt tay lái. Chiếc xe quay một vòng tròn trước khi đâm vào con lươn giữa xa lộ. Chúc mừng các bạn bình an. Hãy vứt bốn mươi ngàn đô đó đi, đừng khóc. Các bạn sẽ còn phải vứt nhiều hơn nữa cho đến khi các bạn không còn gì để vứt. Nhưng trước khi ngày ấy đến, em cứ để cho máu chảy khắp các căn phòng, khắp các bãi cỏ. Máu của em sẽ làm cho sự xúi quẩy được linh ứng với tất cả những ai chạm phải. Nơi nào nó làm tình với em, nơi ấy thất bát nghìn đời. Mười mẫu đất trong khu qui hoạch thành phố mới của thằng cu nhà em bị nhà nước lớn qui cho nhà nước nhỏ bán bất hợp pháp. Hai mươi mẫu khác của thằng cu ăn theo kế hoạch lập khu công nghiệp cao của các con ông bộ trưởng được một người có thẩm quyền hơn thay đổi địa điểm kèm theo một quyết định cấm mua bán đất nông nghiệp. Hai mươi mẫu đất phèn ấy trồng cỏ cũng không sống được. Cùng lúc ấy người ta phát hiện thằng cu nhà em bán khống đất đai nền nhà cho nhiều người lên đến gần mười mẫu. Nó không còn gì để vứt thì người ta vứt nó vào tù. Em cũng nên thăm nuôi nó ít ngày cho phải đạo.

7.

Tôi bỏ dở bộ phim đang đóng, từ chối mọi cuộc phỏng vấn. Nhưng mọi ống kính đều chĩa vào tôi ngày đưa tang anh đạo diễn. Tôi thực sự cũng không hiểu tại sao chúng tôi xa nhau. Sự có mặt của nhà sản xuất điện ảnh nghiệp dư chỉ là phần đuôi của một con mèo làm dáng. Tôi nghĩ anh phải biết chấp nhận cái tình huống tay ba nhũng nhẵng ấy, bởi vì anh cũng đã có vợ.

Thế giới mù mờ và trơn tuột. Tôi mặc bộ đồ đen. Anh vẫn bảo thích tôi đen tuyền hoặc trắng toát. Những ẩn dụ làm tôi nghẹt thở. Những ánh mắt làm tôi ghê tởm. Bà có banh háng ra đâu mà chúng mày soi mói. Thế mà vẫn có bài báo nói tôi có ba vạn chín nghìn lẻ bảy sợi lông. Tôi cũng không hiểu đám đông đi theo tôi hay cái xác thối trong quan tài. Người ta chỉ chỏ vào mặt tôi. Nó đấy. Ừ, mẹ chúng mày đang giả vờ âu sầu đấy. Chúng mày có thấy mẹ mày vẫn quyến rũ không. Một tiếng nói đàn ông thầm thì bên tai tôi :

Vâng, mẹ quyến rũ lắm, con phải thịt mẹ thôi.

Hắn cũng đeo kính đen và tôi nghĩ hắn không ở trong đám nhân loại gọi là nghệ sĩ. Lại một thằng a dua đua đòi nữa à ? Tôi chưa bao giờ gặp hắn. Cô bạn đi bên cạnh tôi bảo :

Nhà doanh nghiệp lớn nhất nước đấy.

Thế thì duyệt. Tôi nhếch mép để thay cho một ánh mắt giấu kín sau cặp kính.

Tôi ném cho anh một bông hồng và cả chiếc khăn tôi đang cầm. Đó là chiếc khăn mang tất cả bí ẩn đời con gái của tôi mà chính anh cũng không biết. Chiếc khăn đã lau sự trinh tiết lần đầu tôi bị lừa đảo. Tôi cũng không hiểu tại sao lại muốn giữ nó và đến lúc này, tôi muốn trang trải nó với anh.

Hắn cầm tay nâng tôi dậy. Ống kính máy quay chĩa vào tôi. Người ta sẽ hiểu rằng nghĩa tử là nghĩa tận, tôi đã đến bên huyệt mộ anh bằng tất cả thương tiếc và đau buồn, đã ném cho anh viên đất cuối cùng, đã gục xuống…Các bạn đã hài lòng chưa ? Tôi đi đây. Hắn đẩy tôi vào trong xe. Độ lạnh và mùi quen thuộc của xe làm tôi tỉnh táo. Tôi nói cám ơn và ngả người ra sau. Hắn nhìn vào ngực tôi.

Xin chào.

Xin lỗi tôi chưa biết anh là ai.

Từ từ biết cũng không sao.

Cho tôi xuống xe.

Cứ bình tĩnh, tôi sẽ đưa cô đến nơi cô muốn đến.

Vậy thì cho tôi về nhà.

Tôi không tin là cô muốn về nhà lúc này.

Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ và dừng lại trước một nhà hàng sát bờ sông. Hắn bảo tôi chọn món ăn cùng lúc nói với người quản lý chuẩn bị một chiếc canô.

Cô cần phải tẩy xóa quá khứ.

Hắn dìu tôi xuống canô và đích thân cầm lái. Quả thật gió làm tôi cảm thấy dễ chịu.

Mọi người gọi tôi là anh Năm Sài Gòn, hắn nói chen với gió, cô cứ gọi như vậy cũng không sao.

Tôi đã từng nghe nói tới tên này, nhưng không ngờ là hắn, lại càng không ngờ về tính cách của hắn. Tôi nói lững lờ:

Ở Sài Gòn có vài triệu anh Năm.

Hắn bẻ nghiêng chiếc canô làm tôi suýt ngã xuống nước.

Tôi sẽ cầu chứng tên tôi trên cuộc đời cô.

Tốt. Anh có sợ dư luận không ?

Tôi tạo ra dư luận theo ý mình thích.

Giỏi. Anh không sợ chết vì tôi à ?

Tôi sống trên cái chết của người khác.

Được.

Tôi muốn cô có một bữa ăn ngon, hắn nói sau khi chúng tôi lên bờ.

Tôi lắc lắc cái đầu như thể muốn thôi kệ cái sự mặc nhận ý nghĩ “chúng tôi” thay cho “tôi” và “hắn”. Dư luận thông cảm cho tôi nhé. Trước một người đàn ông giàu có, bản lĩnh và “hay” như thế , tôi đành phải chào tạm biệt với lòng biết ơn những kẻ lót đường. Anh đạo diễn ơi, mồ yên mả đẹp nhé. Còn nhà sản xuất điện ảnh nghiệp dư, anh chịu khó an dưỡng cho nên người.

Tôi phải thành thật thú nhận rằng, ngay trong ngày hôm ấy, anh Năm Sài Gòn đã thịt tôi. Và tôi không thể nào không nhớ tới thịt anh đạo diễn và thịt anh nghiệp chủ kiêm nhà sản xuất điện ảnh của tôi. Ống kính đặc tả hai ống chân tôi trong chiếc váy ngắn với chú thích :”Trường túc bất tri lao”. Tôi bảo không đến lân chúng mày. Dư luận nhẩy chồm lên bằng một cuộc phỏng vấn có tựa đề :”Tình yêu hầm hố”.

Cô có thể cho một ví dụ về tình yêu ?

Đó là một cuộc marathon không giới hạn.

Với những người đàn ông của cô hay với những người đàn bà khác ?

Anh chạy với cả hai chăng ?

Cứ cho rằng như thế, còn cô ?

Tôi chạy một mình.

Khi bài báo đăng, tôi hỏi lại anh nhà báo tình yêu của tôi có chi hầm hố ? Anh ta gãi đầu bảo “thật ra tôi viết là hàm hồ, chữ hầm hố có thể là do người biên tập sửa, hoặc do sai lỗi mo-rát”. Thưa anh dư luận, dù là hầm hố hay hàm hồ thì cũng không phải là tôi, nó là anh. Anh làm ơn quay mặt đi chỗ khác, tôi muốn cởi áo cho mát. Tôi kể lại chuyện này cho anh Năm nghe. Anh Năm bảo dưới mắt công chúng em phải là một cô gái đức hạnh, họ đòi hỏi thế và em phải như thế.

Chuyện này để anh lo.

Trong vòng ba tháng liền, hình ảnh tôi xuất hiện trên tất cả các báo cùng với những hàng tít: Tôi chỉ có một tình yêu duy nhất, Tình yêu không thể so sánh, Thủy chung là phẩm hạnh đàn bà… Kịch bản những cuộc giao lưu với khán giả cũng được chuẩn bị rất kỹ. Kết thúc chiến dịch “Xoay đổi con mắt” theo cách nói của anh Năm, tôi được cơ quan chủ quản cấp cho bằng khen “Cá nhân văn hóa”. Biết đây là một thứ trò hề nhưng tôi cần phải làm cho nó đáng giá. Tôi lộng tấm bằng trong khung kính và treo trang trọng giữa phòng khách. Tôi cũng photocopy một tấm ép plastic sử dụng thay chứng minh nhân dân và sẵn sàng đập vào mặt bọn vô văn hóa. Cùng lúc ấy, bộ phim truyền hình nhiều tập Người đẹp dưới ruộng do tôi thủ vai chính mà số phận của nhân vật khiến cho những kẻ vốn coi thường nhân cách tôi cũng phải câm họng, còn dư luận thì chảy nước mắt mỗi buổi chiều. Nhân dân ôm tôi vào lòng, anh Năm kẹp chặt tôi bằng hai cái đùi cứng như cây chuối và xiết tôi thành nước. Trong nước ấy, anh Năm pha đường, hoa quả và ngân phiếu uống cạn.

8.

Tôi không thể nào chịu được cái hỗn của thằng Năm Sài Gòn. Nó xài tiền của nhân dân mà cứ như của nó vậy. Bà con thấy không, tất cả nhà máy xí nghiệp đất đai của nó có phải do bố nó để lại đâu, cũng đâu phải do nó làm ra. Tiền vay ngân hàng cả đấy. Ai cho một thằng khố rách áo ôm vay tiền mà ông nói. Tất nhiên một thằng khố rách áo ôm thì không đủ tư cách bước qua ngưỡng cửa ngân hàng, nó phải có người đỡ đầu. Muốn biết ai đỡ đầu nó thì cứ đến ngân hàng mà hỏi. Cái đầu nặng thế đỡ mãi cũng phải mỏi. Đến lúc ấy nó đã lấy được của ngân hàng bao nhiêu tiền ? Bốn ngàn ba trăm tỉ, tính con số tròn, và ba trăm triệu đô la Mỹ. Nếu có số tiền đó ông sẽ làm gì ? Tôi sẽ xây mỗi xã một cái nhà tù. Trước khi đến ngày ấy, tôi cần phải tính sổ thằng Năm về cái tội ăn thịt em diễn viên của tôi.

Bà có muốn biết thằng chồng bà bây giờ nó đang ở đâu, làm gì không ? Tôi nói với bà vợ Năm Sài Gòn. Ông ấy ở đâu, làm gì thì tôi biết rõ hơn ông. Bà ta không hề biết rằng bọn thuộc hạ nó nhận tiền của bà bao nhiêu thì nó cũng nhận tiền của ông chủ bấy nhiêu. Triết lý của họ là hãy để mọi người cùng hưởng hạnh phúc. Vì thế, việc bà đánh bạc giết thì giờ hay giải trí đâu đó thì hãy tôn trọng niềm vui ấy, việc ông vui chơi với em út cũng là thú vui thường tình của đàn ông thì cứ để ông tận hưởng. Tôi nói với bà Năm, tôi giúp bà nhìn thấy sự thật.

Nhà báo bẻm mép đến gặp bà Năm xin phỏng vấn.

“Chúng tôi muốn dựng chân dung một doanh nhân thành đạt”.

“Thì cậu đến gặp ông ấy chứ gặp tôi làm gì ?”

“Thưa bà, chúng tôi nghĩ sự thành đạt của ông ấy không thể thiếu sự góp sức của bà”.

Tất yếu rồi, không có ông chú của bà đây thì cái ngữ như chúng mày chỉ đi hốt rác.

“Tôi không tham dự gì vào công việc của ông ấy”.

“Ít ra thì bà cũng là một hậu phương vững chắc cho ông nhà yên tâm ra tiền tuyến chứ ạ”.

Không có bà thì cháo cũng không có mà húp. “Tôi chỉ làm được mỗi công việc là lo cho ông ấy ngày hai bữa cơm, nhưng thực ra cũng chẳng mấy khi ông ấy ăn cơm nhà”.

“Bà có nghĩ là ông ấy ăn phở không ạ ?”

Thằng mất dạy. “Xin lỗi tôi không hiểu ý cậu”.

“Tôi vẫn thường thấy ông nhà đi ăn cơm với cô diễn viên điện ảnh”.

“Cậu muốn gì ?”

“Thưa bà, tôi chẳng muốn gì cả”.

Gã nhà báo coi như không có chuyện gì rút xấp hình trong túi xách ra bày trên bàn. Bà Năm nhìn thấy chồng mình đang khoác vai cô diễn viên.

“Cậu muốn bao nhiêu ?”

“Tôi hoàn toàn không có ý định tống tiền bà”.

“Vậy thực sự cậu muốn gì ?”

“Nhờ bà nói với ông chú tác động cho qui hoạch lại khu đất một ngàn hecta ở phía Tây thành phố”.

“Phần tôi bao nhiêu ?”

“Nhượng lại cho bà một phần mười khu đất ấy”.

Chuyện đất đai hạ hồi phân giải. Bà đi đánh ghen cái đã.

Cậu nhà báo cho bà địa chỉ ngôi biệt thự mà chồng bà đã mua cho cô diễn viên. Bà cho người mang đến đấy một bó hoa và một sợi dây thòng lọng với lời đề tặng dành cho hai người. Anh Năm Sài Gòn biết cơn thịnh nộ của vợ vội vã chia tay người yêu. Cô diễn viên chỉ cười nhạt.

Sau đây mới là phần việc của tôi. Tôi sẽ đánh cho nó không ngóc đầu lên được. Trước hết tôi cần phải làm cho ông chú vợ, người đỡ đầu nó mất chức. Toàn bộ tài liệu liên quan đến các vụ mua quan bán chức và dung dưỡng bọn thuộc cấp tham nhũng thối nát của ông chú quí hóa này tôi chuyển cho đối thủ của ông ta trong một cương vị mới quyền lực hơn qua một thằng cơ hội. Cứ để cho chúng tự giết nhau, tôi vô can. Ngay sau khi ông chú được cho về hưu non, ông cháu rể bị cơ quan điều tra câu lưu thẩm vấn về việc sử dụng tiền vay nhà nước không đúng mục đích. Trong số tiền hơn bốn tỉ và ba trăm triệu đô la xương máu của nhân dân, một phần nhỏ được dùng để mua nhà và xe hơi cho cô diễn viên. Mặc dù đứng tên chủ sở hữu những tài sản ấy, cô diễn viên đáng thương của tôi vẫn xin tự nguyện hoàn trả lại cho nhà nước cái của phi nghĩa để được yên thân. Em không biết.

Cuộc điều tra kéo dài hơn sáu tháng. Vụ án kết thúc bằng cái chết đáng ngờ của một kế toán trưởng ngân hàng và hai án tử hình. Người đỡ đầu thoát nạn vì không tòa án nào có thể kết tội cái quyền lực khống của tính gia trưởng phong kiến.

9.

Anh nhà báo ơi, cứu em.

Tôi gõ cửa các tòa soạn cầu xin sự lượng thứ của công luận. Tôi không phải là cô gái chuyên bám đít kẻ có tiền. Anh nhà báo lừng khừng bảo thế giới không thể thay đổi. Thế thì mày làm báo làm cái gì ? Đấy là một ngộ nhận ngu ngốc, báo chí chỉ là một công cụ trong cái hệ thống an ninh trật tự. Mày có thể làm gì cho cô gái này ?

Anh không thể làm gì ngoài việc để cho độc giả chia sẻ với em về cái thân phận đàn bà.

Cái thân phận đàn bà của em đây.

Người đàn ông lau giọt nước mắt trên mặt tôi, quàng tay ôm vai tôi, rồi bóp vú tôi. Cái thân phận đàn bà của tôi nín lặng. Người đàn ông đè tôi xuống ghế salon hiếp giữa thanh thiên bạch nhật. Cái thân phận đàn bà uốn cong dưới sức nặng hưng phấn của dư luận. Tôi chợt cảm nhận được quyền lực và sức mạnh tính giống nơi bộ phận sinh dục của mình và tôi vùng lên ngồi đè trên mặt người đàn ông.

Tôi lại là tôi. Chuyện tôi đau bụng, tức lưng cũng được đưa lên báo. Tôi cần cho những câu chuyện phiếm của mọi người. Anh nhà báo bảo báo chí có thể giết người mà không bao giờ bị xét xử, bởi báo chí chính là quan tòa. Báo chí cũng có thể đẻ ra anh hùng vì báo chí là kẻ lừa đảo vĩ đại nhất. Anh nhà báo nhào nặn tôi theo ý thích của công chúng. Trong cơn sảng khoái được chiêm ngắm, tôi mắc tè căng cứng bọng đái. Sau này có một độc giả viết thư cho tôi nói ngửi thấy mùi khai trên các trang báo.

Việc tôi thân thiết với anh nhà báo được các đạo diễn quan tâm. Tôi đóng phim nhiều hơn, vì thế không chỉ có tôi mà các đạo diễn của tôi cũng xuất hiện trên báo chí nhiều hơn. Tôi bước lên đỉnh cao vinh quang của danh vọng với hàng loạt các giải thưởng và cũng là lúc cái bạo lực của danh vọng đẩy tôi ra khỏi giới hạn của phẩm chất cá nhân.

Anh nhà báo bảo tôi đi theo anh ta. Tôi cảm thấy khác thường hỏi đi đâu ? Anh ta nói cứ đi rồi biết. Tôi nói nếu tôi không biết trước tôi sẽ không đi.

Không muốn đi cũng phải đi.

Bàn tiệc trong một biệt thự kín đáo đã có bốn người ngồi. Anh nhà báo to lớn cố co vai nhỏ lại, cúi gập người “thưa các anh ạ” rồi giới thiệu tôi. Các anh bụng phệ, mặt bóng lưỡng, tóc lốm đốm bạc, miệng toe toét hồn nhiên chào em gái.

Em gái bữa nay phải say với các anh đấy nhé.

Anh nhà báo ghé tai tôi nói khẽ :

Cơ hội của chúng ta đấy.

Dạ, em là của các anh. Xin các anh cứ tự nhiên. Quả thực, các anh đã tự nhiên trên mức tình cảm. Tôi xoay vòng trên đùi các anh ngoại trừ anh nhà báo. Một anh bảo tôi thơm như mít. Anh khác bảo tôi ngon như chocolate. Tôi nói tôi là thứ để ngửi chứ không phải để ăn. Nhưng bốn người ra nghị quyết xác định tôi là thứ để chơi. Anh nhà báo rót rượu hầu các anh mặt mũi hớn hở vì chẳng mấy khi được phục vụ các anh đến nơi đến chốn như thế.

10.

Ba tháng sau ngày em diễn viên ra mắt các anh, thằng ma cô dẫn gái lên hai chức một lúc, một chức trong nghiệp báo, một chức trong nghề chính trị. Còn em diễn viên đã được qui hoạch là đồ chơi bởi một nghị quyết chắc nịch thì không còn một cơ hội nào khác. Bởi thế, em tiếp tục là đồ chơi mỗi khi các anh rảnh rỗi.

Tao vặt chim chúng mày.

Tất cả năm thằng khốn nạn ấy đều bất chợt bị đau nơi bộ phận sinh dục. Nó không sưng tấy hay phồng dộp hoặc một bệnh hoa liễu nào khác. Cùng với cơn đau âm ỉ, con chim càng ngày càng teo nhỏ lại, nhưng cơn thèm muốn dâm dục lại tăng lên một cách khác thường. Vào ngày em diễn viên nằm trần truồng trên bàn tiệc đời thịnh soạn thì tất cả năm con chim đều biến mất.

Tôi thành thật xin lỗi bà con nông dân vì chuyện này mà mùa màng thất bát. Những con chim đói ăn sạch mọi thứ cào cào châu chấu và hạt ngô hạt lúa trên ruộng đồng.

11. BẢN TỰ KIỂM CỦA ANH ĐẠO DIỄN.

Ngay khi gặp cô gái ở nhà người bạn, tôi đã không thể cưỡng lại ý muốn chiếm đoạt cô ta. Thú thật, tôi cũng chẳng tin lắm vào khả năng đóng phim của cô ta, nhưng không có con đường nào ngắn hơn là khai thác tính háo danh của con người. Tôi biết hơn ai hết sự cám dỗ và quyền lực bí ẩn của cái gọi là nghệ sĩ, bởi thế tôi đã hỏi cô ta có thích đóng phim không. Bằng cách ấy tôi đã kéo cô ta về phía mình. Và choáng ngợp trước một lối sống theo tính tiểu thuyết, cô ta đã hoàn toàn phụ thuộc vào sự dìu dắt của tôi trong quan hệ tình dục.

Việc cô ta còn trinh hay đã mất không có ý nghĩa gì với tôi, bởi thế không thể nói tôi hại đời con gái của cô ta. Tôi cũng không tin là cô ta đã oán trách tôi trong chuyện này. Tôi đã khai mở và dẫn cô ta đến một thế giới khác chỉ có trong mơ. Trong cái thế giới mơ mộng ấy cô ta đã tận hưởng niềm hoan lạc của sự khám phá, sâu kín bên trong và mới lạ bên ngoài. Quí vị cứ nhìn vẻ mặt của cô ta xem, chưa có một dấu hiệu nào cho thấy cô ta sẽ dừng lại. Trong trường hợp tôi, quí vị có buông tay cô gái ra không ?

Tôi còn nhớ rất rõ hôm dẫn cô ta tới nhà hàng dưới căn hầm. Món trứng cá hồi làm cô ta phấn khích. Tôi tin rằng đã có một liên tưởng nào đó giữ trứng cá hồi và trứng của cô ta. Tôi bảo sự phấn khích có thể làm rụng trứng bất cứ lúc nào và hỏi em có biết viên thuốc ngừa thai sau giao hợp không. Cô ta lắc đầu. Tôi giải thích như thể tôi đã vừa làm tình với cô ta. Sự giả định này có tác dụng làm cho cô ta yên tâm về việc tôi sẽ làm. Tuy nhiên, khi thực sự xâm chiếm cô ta, tôi vẫn thấy ở cô ta một nỗi sợ hãi thích thú hơn là sự mê mẩn quá đà. Nó giống như người ta chui vào trong ống trượt nước lao xuống từ độ cao trên năm mươi mét. Sự hấp dẫn tính dục không chỉ ở khía cạnh thẩm mỹ mà còn ở tính phiêu lưu của nó và điều ấy giải thích sự thành công của cô ta trong việc diễn xuất. Tôi là người không chỉ đã phát hiện ra cô ta như một diễn viên mà còn góp phần hoàn thiện tính cách diễn viên của cô ta.

Tôi thực sự mơ ước cùng cô ta đặt một dấu ấn trong nền điện ảnh ấu trĩ của chúng ta khi tất cả các phim do tôi dàn dựng đều có sự góp mặt của cô ta và tôi đã dành cho cô ta sự chăm chút kỹ lưỡng nhất. Nhưng cô ta đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Có thể tôi không phải là một đạo diễn tài năng đủ để xác lập một phong cách cả cho tôi và cô ta, nhưng dẫu sao thì tôi cũng hài lòng với những gì đã làm được với cô ta. Tôi tin là cô ta cũng nghĩ về tôi như thế. Và tôi chấp nhận tôi như một tình tiết trong cuộc đời của cô ta, bởi vì đấy là người đàn bà không thể từ khước.

12. BẢN TỰ KIỂM CỦA NHÀ SẢN XUẤT PHIM NGHIỆP DƯ.

Không thể khước từ. Vâng, thế giới nghệ thuật không phải của tôi. Thế mà tôi đã lao vào nó không lưỡng lự. Muốn cho người tôi yêu được hài lòng, tôi đã làm tất cả. Tôi đã dựng lên cả một hãng phim để nàng được đóng như ý muốn. Cái ý nghĩ ngông cuồng ngu dốt đó đã làm sạt một góc gia tài của tôi và làm cho con đường công danh của nàng lùi một bước. Tuy nhiên điều đó thật không quan trọng. Cái chính là nàng đã thực hiện được điều nàng thích, nó cũng giống như những cuộc làm tình giữa nàng và tôi. Tôi là cái xác đàn ông để nàng thể nghiệm mọi khao khát tính dục. Những kiểu cọ và tình huống giao hợp được nàng tưởng tượng với mọi loại nhân vật lịch sử cũng như xã hội đương đại, kể cả những loại thú vật có bộ phận sinh dục vào loại khổng lồ như voi, ngựa, bò… Trong vương quốc của nàng, mọi thứ đều thái quá. Đôi lúc, tôi cũng hụt hơi, nhưng được kích thích bởi một sự dâm đãng cuồng nhiệt, tôi vẫn chồm lên như một loại công cụ thông minh. Có lẽ chỉ trong chuyện này tôi mới đủ khôn ngoan tận hưởng cái con đàn bà trần trụi của nàng.

Đám bạn tù bảo tôi: “Ông sướng thế ngồi tù cũng đáng”.

Tôi không đoan chắc điều các bạn tù nói đúng, vì thực ra với tài sản như tôi, tôi có thể thể nghiệm với một triệu gái điếm đang hành nghề khắp nước và không dưới vài trăm cô con gái nhà lành muốn chia sẻ tài sản của tôi. Điều khác biệt duy nhất không phải vì cô ta đẹp mà cô ta là nghệ sĩ nổi tiếng. Vâng, tôi có thể đánh đổi tất cả để được ngửa mặt trước cái con đàn bà nổi tiếng của nàng.

13. BẢN TỰ KIỂM CỦA ANH NĂM SÀI GÒN.

Con đàn bà mặc bộ quần áo đen đeo kính đen trong đám tang nhà đạo diễn trẻ hiện ra như một dấu nhấn trên nền tang trắng, nó làm cho sự buồn rầu trở thành lố bịch. Tôi nhìn thấy rõ cái vai kịch nhảm nhí của cô ta. Bởi thế, khi cô ta cúi xuống bên huyệt mộ nhà đạo diễn với một bông hoa, tôi đã nắm tay lôi cô ta đứng lên và nói: Đủ rồi. Tống cô ta vào chiếc xe hơi của mình, tôi thực sự muốn lột trần cô ta ra ngay. Nhưng Anh Năm Sài Gòn có cách xử sự riêng và tôi cần phải cho cô ta biết điều ấy. Sau bữa ăn đầu tiên, tôi đã dùng canô đưa cô ta về trại nuôi tôm của mình gần cửa biển. Chính cô ta cũng đã thú nhận : Ấn tượng về anh Năm Sài Gòn thật đặc biệt. Cái ấn tượng ấy đủ để tôi ngủ với cô ta mà không cần phải trả giá hay tỏ tình.

Chinh phục đàn bà là một thú vui tao nhã, càng nổi tiếng và càng trẻ càng chứng tỏ đẳng cấp của người chinh phục. Tôi có thể nói một cách hãnh diện rằng, tôi đã ngủ với em ca sĩ A, cô người mẫu B, hoa khôi C… Dù có thể bị kết án là phi nhân bản nhưng tôi không thể không nói rằng tính công cụ của phụ nữ trong sự giải trí tính dục là một thuộc tính bất khả vãn hồi trong ý thức sống của đàn ông. Cô ta có biết điều ấy không? Chắc chắn có. Trong mỗi người đàn bà đều tiềm tàng một con đĩ, bởi thế nàng đã nhận những quà tặng của tôi thay sự trao đổi. Giá của cô ấy hơi đắt. Nhưng Anh Năm Sài Gòn đã chơi thì đâu sợ tiếc tiền.

Án tử hình dành cho tôi chỉ biểu lộ thói giả đạo đức của xã hội. Kẻ thực sự đáng bị kết án không phải tôi.

14. BẢN TỰ KIỂM CỦA ANH NHÀ BÁO.

Sự thật không bao giờ là sự thật. Trong góc độ quan sát của tôi được phép mô tả, các yếu tố tích cực dẫn dắt dư luận xã hội phải được thể hiện như một thứ lương tâm nghề nghiệp. Một nhà báo chân chính không bôi đen hình ảnh xã hội anh ta đang sống và không chửi đổng cho sướng miệng. Anh ta phải biết phân biệt địch-ta. Bản chất của ta là tốt, bản chất của địch là xấu. Bởi thế, thông tin không phải là tường trình một sự kiện khách quan mà nó phải biểu hiện sự chọn lựa một thái độ của chủ thể thông tin. Trong trường hợp của cô diễn viên điện ảnh yêu quí của chúng ta, sự chọn lựa thái độ của tôi chính là cứu vớt hình ảnh của cô ấy trước mắt công chúng. Sự thành công của cô ta trong điện ảnh là vẻ đẹp mẫu của xã hội. Không thể để vẻ đẹp ấy bị hoen ố bởi bất cứ điều gì. Khi đè cô ấy xuống nệm ghế tiếp khách, tôi không “lợi dụng hoàn cảnh bức bách của người khác để thu lợi bất chính” theo luật dân sự, mà tôi đã địt vào vẻ đẹp mẫu ấy như một người đàn ông kinh điển. Đấy là cơ hội thứ nhất của tôi. Và tôi đã hoàn trả cho xã hội một cô gái trung hậu đảm đang bất khuất và tài năng có phần kiêu sa hơn. Thế thì có gì đáng trách ?

Khi các sếp đòi tôi cống nạp cô gái, tôi đâu dám không vâng lời. Phục vụ lãnh đạo là phục vụ tổ quốc, tôi quán triệt điều ấy như một bản sắc dân tộc. Đấy là cơ hội thứ hai của tôi. Trong chuyện này, tôi thu lợi hiển nhiên nhưng tôi có lỗi ở chỗ nào ? Việc các sếp bị mất chim thuộc lĩnh vực hình sự, đâu phải trách nhiệm của báo chí.

Tôi đã bảo thế giới không thể thay đổi. Các sếp là điển hình của sự hoàn thiện, bởi thế tôi xin nhận lỗi đã dẫn gái cho các sếp và hứa khắc phục lỗi lầm bằng cách trung thành hơn, tận tụy hơn, chu đáo hơn.

15.

Bốn bản tự kiểm được nộp cho Nam Tào, Bắc Đẩu. Tôi không thấy bản tự kiểm của bốn người còn lại. Không một lý do nào được đưa ra để giải thích cho sự thiếu sót này. Dư luận cũng không có ý kiến. Họ thuộc loại bất khả xâm phạm.

Tết nguyên tiêu năm nàng hai mươi tám tuổi, sau buổi lễ chùa, nàng về quê thăm mẹ. Tôi ngồi đón trên mô đất cách nhà nàng năm cây số. Nàng dừng xe lại khi nhìn thấy tôi. Tôi cầm lấy bàn tay nàng mà không ngại bị từ chối. Bàn tay vẫn cứng như xưa. Tôi nói :

Tôi đã được đọc qua bốn bản tự kiểm.

Nàng hỏi: Bốn bản tự kiểm nào ?

Tôi nói tiếp không quan tâm đến thắc mắc của nàng:

Nói chung, bọn chúng nó chẳng biết đếch gì cả.

Số phận của em đã hoàn tất. Tôi dẫn nàng đến trước cái chòi trong rẫy, hỏi:

Em còn nhớ cái chòi này không ?

Nàng dịu dàng bảo: Nhớ.

Trong cái chòi của quá khứ, hiện tại và tương lai, tôi đã hiếp nàng tới khi cả tôi và nàng cùng tắt thở.

NGUYỄN VIỆN

(9.2.2003)


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021