thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Thằng gù đeo bom

 

Một thằng gù lúc nào cũng thấy lom khom với cục thịt to tướng đè nặng trên lưng, hai tay thòng sát đất, chân bước khệnh khạng nặng nhọc cố ý rón rén nhẹ nhàng. Đứng ngồi cũng cẩn thận nương nhẹ. Đầu phải cúi gằm nên hễ nhìn ai hay cái gì cũng phải ngẩng ngước lên vất vả hèn kém lắm.

Chẳng thấy làm ăn gì mà ai thương hại cho việc gì thì cầy cục chăm chỉ làm ngay. Không ai gọi thì lê la đầu đường xó chợ ăn xin. Gặp khi ai ai cũng đói kém mất mùa, thiên tai hay dịch họa, cả ngày chẳng thí cho đồng nào, thì đổ quạu, mắt kéo vằn đỏ chằng chịt, há mỏ sùi bọt mép, hét tướng lên, “Coi chừng nổ! Coi chừng bom nổ!”

Lại khi gặp ngày may, đôi ba đồng rủng rỉnh, thế nào cũng phải tợp rượu đế, được vài ly thì mặt đã lại đỏ bừng, ngoác miệng rống lên, “Coi chừng nổ! Coi chừng bom nổ!”

Hỏi bom gì đâu? Thằng gù có vẻ kinh ngạc không ngờ. Nó ráng thẳng vai lên một tí, mắt trợn ngược láo liên, rung rung cục thịt gù, trầm giọng thì thầm bí mật và nghiêm trọng, “Bom nguyên tử nè! Tôi vác cho các người khỏi chết đó! Tôi mà để nó rơi hay tôi mà té lăn đùng ra đây thì các người còn sống được không? Hả? Hả?…”

Từ lúc tôi ra đời cho đến hôm nay, thằng gù đeo bom vẫn sống ở xóm tôi, hơn nửa thế kỷ nay rồi.

 

28.10.2006

 

-------------------------------------------

Truyện cực ngắn của cùng một tác giả:

Trong quán nước  (truyện / tuỳ bút) 
Trưa nắng, hai vợ chồng và đứa con trai vào quán nước. Bố gọi cà phê đá, mẹ gọi nước ngọt. Con chỉ ly cà phê, nói với cô gái mặc quần xanh hở rốn: Chị cho em một ly giống như vậy... (...)
 
Áo giấy  (truyện / tuỳ bút) 
Khi ấy có một người bước vào, hỏi trống không, sao không có ai cả. Con thạch sùng trên trần nhà ve vẩy đuôi, kêu tạch tạch rồi lên tiếng, chết hết rồi... (...)
 
Vô hậu  (truyện / tuỳ bút) 
Vợ Nguyễn Trừ đẻ con không có lỗ đít. Người ta kể ở bệnh viện phụ sản, bà bác sĩ Ph rất nổi tiếng cố gắng trấn áp cơn hoang mang tột cùng của vợ chồng hắn bằng một câu nói đơn giản: đây cũng chuyện bình thường, mọi việc đều có thể giải quyết... (...)
 
Vô Cùng Thương Tiếc  (truyện / tuỳ bút) 
Nhà Tang Lễ rất hoành tráng. Rất nhiều hoa đèn, khẩu hiệu... Thân quyến người chết sang trọng bệ vệ. Nghi lễ trang nghiêm long trọng. Nhiều hàng chữ: Vô Cùng Thương Tiếc Đồng Chí Đỗ Thị... Một người trong bọn thì thầm: Ủa, té ra... (...)
 
Tiệc chiêu đãi  (truyện / tuỳ bút) 
Chúng tôi cùng hú lên như ma ám, thoắt nhìn nhau thành nửa cừu nửa dê, rút trong túi ra mỗi người một con dao nhỏ, cứa mạnh vào cổ tay mình... (...)
 
Nâng cấp  (truyện / tuỳ bút) 
Xóm tôi mới thay Tổ Trưởng Dân Phố là đàn bà. Mấy năm trước nhà bà này lụp xụp tối tăm, bán tạp hóa vặt vãnh, ông chồng có tật ở chân mặt mũi thầm lặng. Không dưng bà sửa nhà mới, lên một tầng sàn bê tông giả, ban công đúc , lót gạch bông quét sơn nước sáng lóa... (...)
 
Người ngu  (truyện / tuỳ bút) 
Năm 20…, nghe đồn ở một nước nhỏ bé gì đó bên bờ biển nọ có vô số bậc thánh trí đầu thiên niên kỷ... (...)
 
Đẻ thuê  (truyện / tuỳ bút) 
Anh đưa chị vào bệnh viện phụ sản thăm con. Đứa con vừa chào đời lúc ba giờ sáng... (...)
 
Không bóng  (truyện / tuỳ bút) 
Ở thành phố ấy không dưng dân chúng đồn đãi nhiều người không có bóng... (...)
 
Đức Phật và tôi  (truyện / tuỳ bút) 
Đức Phật Thích Ca ngắt một bông hoa giơ lên và ngài Ca Diếp mỉm cười… (...)
 
Bồ Tùng Linh và cáo  (truyện / tuỳ bút) 
Một hôm Bồ Tùng Linh dạo chơi bên khe núi, chợt nghe tiếng cười khẽ... (...)
 
Tiếng mẹ ru  (truyện / tuỳ bút) 
... tiếng ru, tiếng mẹ ru, tiếng của những bà mẹ ru con trên trần gian... (...)
 
Sự im lặng của bầy cừu  (truyện / tuỳ bút) 
Đường phố về chiều. Đèn xanh. Đoàn xe ùn ùn chen chúc vọt lên... (...)
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021