thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đi tới cuối đường, rồi... / To the End of the Road, then... [51-60]

 

Truyện này đã đăng lần đầu trên damau.org dưới hình thức song ngữ,
bản dịch Anh ngữ đăng lần này trên tienve.org đã được các dịch giả Lê Đình Nhất-Lang & Lưu Diệu Vân hiệu đính & bổ sung.

 

 

51.

Những giấc mơ của tôi màu đỏ. Những chiếc lá chết cũng màu đỏ.

 

52.

Lời khai của người dì cả:

Ông bỏ nhà đi Nam Vang, nói là làm ăn, nhưng suốt mấy năm trời, tôi không nhận được đồng bạc nào của ông. Chẳng những thế ông còn phản bội tôi và mang về một đứa bé đáng tởm. Ông bắt tôi phải nuôi nó nếu tôi còn muốn sống với ông. Tôi bảo tôi không muốn sống với ông nữa, nhưng tôi sẵn sàng nuôi đứa bé với điều kiện nó không phải là con hoang của ông. Ông ta hỏi tôi tại sao không cho ông nhận con? Tôi bảo: “Đó không phải là điều ông muốn sao? Vả lại, tôi cũng không muốn mang tiếng nhục”. Nhưng rồi ông vẫn tiếp tục làm nhục tôi lần thứ hai khi ăn ở với một cô gái khác ngay dưới chân núi. Tôi nói: “Nếu ông yêu nó thì đi mà sống với nó. Tôi không muốn nhìn thấy ông trong căn nhà này”. Ông ta nói đây là nhà của ông, không đi đâu cả. Tôi bảo: “Nếu ông không đi, tôi sẽ phá nát hết cho ông biết, ông không sống được với con kia đâu”. Ông ta mê lồn hơn mọi thứ trên đời, bởi thế ông đã ra đi. Tôi bán căn nhà lấy vốn làm ăn và dẫn mấy đứa nhỏ theo những nẻo đường cơm áo. Từ lúc ba tuổi, Tiểu Phụng đã cùng tôi và hai đứa lớn sống lang thang theo các mùa hành hương, du lịch. Không biết mệt mỏi. Chúng tôi thường đến những ngôi chùa nổi tiếng để bán thuốc. Nhà ở có khi thuê, có khi chỉ là một cái lều dựng tạm. Tôi vẫn đi lại núi Cấm để lấy hàng mà không phải trả tiền. Tôi nói với ông ta: “Đây là nghĩa vụ của ông với các con ông và với tôi”. Khi Tiểu Phụng lên mười, tôi giao cho nó một thùng thuốc và một xô nước sâm nhỏ, nói: “Con bán được nhiều dì thưởng”. Tôi không hiểu bằng cách nào, bao giờ nó cũng bán được nhiều hơn các chị. Tôi mua cho nó một cái radio cassette nhỏ. Cái máy trở thành bạn nó, đi bán hàng nó cũng mang theo. Ngoài ca nhạc, nó thích nghe giảng kinh của các thày. Nhiều khi tôi cũng thấy nó hát vào máy và mở cho khách hàng nghe. Thật kinh dị, nhiều người thích giọng hát của nó. Nhưng tôi ghét cay ghét đắng điều ấy. Nó cho tôi liên tưởng tới tính đĩ thoã của mẹ nó. Thật ra, nuôi nó nhiều năm, tôi cũng thương. Nhưng nó như con dao lúc nào cũng đâm vào tôi, nhức buốt. Không biết tôi có ghen với nó không. Nhiều lúc nhìn nó, tôi vẫn thấy có điều gì khác thường, hơn hẳn mấy đứa con mình. Càng lớn, sự khác biệt ấy càng rõ. Và tôi muốn triệt hạ nó. Tôi đã cho đi và giờ đây, tôi muốn lấy lại. Một trong những người đàn bà tôi quen bán thuốc lá ở Vũng Tàu đã mang con gái đi bán trinh. Bà ta hỏi tôi có muốn bán trinh mấy đứa nhỏ không? Tôi nói tôi không dám. Bà ta khuyến khích: “Trinh tiết chỉ là trò trưởng giả của đàn ông. Bán mẹ nó đi lấy ít tiền không hơn là để dành cho những thằng chồng khốn kiếp, luôn luôn ngoại tình, luôn luôn đạo đức giả?”. Tôi nghĩ bà ta nói đúng, nhưng chưa dám quyết định. Dẫu sao tôi cũng sợ thất đức. Ngày hôm sau, thua đề hai trăm ngàn, tôi nói với bà bán thuốc lá cũng là người ghi đề: “Giới thiệu cho tôi người mua trinh”. Bà ta bảo: “Chuyện này tôi đâu có rành, phải có mối mang mới được, để tôi hỏi giùm. Mà bà muốn bán đứa nào trước?”. “Con Phụng”, tôi nói ngay. “Tiền cò của tôi hai mươi phần trăm”, bà ta nói mà không cần biết tôi có đồng ý hay không.

 

53.

Tôi đã nhìn thấy ông ấy từ dưới chân núi. Và tôi đoán biết được việc ông trở lại. Tôi nói với ba: “Ông ta trở lại để mang con đi. Nhưng con không muốn. Cha nói với ông ta con đi tu rồi”. Rồi tôi ra khỏi nhà. Tôi không còn xứng đáng với ông.

 

54.

Đi hết các chùa sư nữ, không ở đâu có Tiểu Phụng. Khỉ thật. Tôi trở lại nhà cô, hỏi ông bố: “Tiểu Phụng đâu?”. “Ngộ đâu có biết”, ông ta nói giọng Tàu. Tôi muốn văng tục.

 

55.

Con Múp nói với tôi: “Mày lên thành phố đi, bán cà phê với tao”. Gom đủ tiền đi xe, tôi lên thành phố và thuê xe ôm đến quán cà phê của Múp. Tôi không mường tượng được việc bán cà phê lại phức tạp đến thế. Trong quán có bốn đào. Ba cô đã có chồng con. Múp nói với tôi: “Làm ở đây tuy không có lương, nhưng tiền bo của khách cho cũng khá”. Tôi ngây thơ hỏi: “Thật không?”. “Thì mày cứ làm thử khắc biết”. Tôi hỏi: “Mày nói làm là làm cái gì”? Nó nói: “Tiếp khách bên trong”. Nó chỉ tôi cái phòng nhỏ sau quầy. Rồi nó giải thích thêm, dụ khách vô trong đó làm tình, nhưng không được cho chơi, bà chủ biết là bị đuổi. Tôi nói với nó: “Tao muốn đi bán cà phê đàng hoàng, chớ không muốn làm kiểu này”. Nó nói tôi đừng có rởm đời. Vấn đề là làm sao có tiền nhiều và dễ dàng. Tôi nói tôi không còn gì để mất, nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng. “Nếu mày muốn tự trọng thì về đi bán thuốc dạo với dì mày. Cứ suy nghĩ kỹ đi”. Nó nói như đâm vào ngực tôi. Một chị nói với con Múp: “Mày giới thiệu nó vô làm, coi chừng mất duyên đó”.

Tôi muốn quay về. Nhưng đâu là nhà tôi? Vả lại tôi cũng không có tiền đi xe. Con Múp ra điều khó khăn, nó nói từ hôm qua đến nay chưa kiếm được đồng nào. Một người khách bước vào quán. Con Múp chỉ tôi nói: “Đào mới nè anh Năm”, rồi bảo tôi đến ngồi với ông. “Làm từ bao giờ?”, ông Năm hỏi. Tôi nói mới tức thì. “Chuyển địa bàn hoạt động à?”. “Không, ngày đầu tiên đi bán và em cũng chưa ngồi với ai”. “Thật à?”. Tôi lý sự: “Thì cũng phải có ngày đầu tiên mới có ngày tiếp đó chớ”. Ông Năm bảo cũng đúng. “Thế có dám ôm không?”. Tôi gật đầu. “Em cần tiền đi xe về quê. Em không muốn làm nghề này”. “Thế sao lại vào đây?”. “Em tưởng là bán cà phê bình thường”. Ông Năm nhìn tôi. “Cũng xinh đấy”. Tôi hỏi: “Anh có vào trong không?”. Ông gật đầu. Toàn thân tôi căng thẳng. Tôi nói với ông: “Em không biết làm gì”. Ông Năm bảo tôi không cần phải làm gì, rồi ông cởi áo tôi. “Em sợ”, tôi run rẩy nói. Ông Năm bảo: “Anh sẽ không làm cho em sợ”. Ông nhẹ nhàng hôn đầu vú tôi. Rồi càng lúc càng ngấu nghiến. Một cảm giác tê dại chạy khắp thân thể, tôi giữ chặt đầu ông. Ông thì thào: “Cho anh hôn ở dưới nhé”. Tôi bảo: “Anh làm gì cũng được”. Ông Năm tụt quần tôi. Bú liếm. Ông thật sự làm cho tôi sướng, mặc dù tôi cảm thấy không thoải mái. Ông trở thành người đàn ông đầu tiên của tôi, một cách nào đó. Tôi hỏi: “Xong chưa?”. Ông bảo trên nguyên tắc thì chưa. Tôi hỏi nguyên tắc là cái gì? Ông bảo ông chưa ra. “Nhưng với em như thế cũng được rồi, ông nói tiếp, em cần bao nhiêu tiền thì đủ để về quê”. Tôi bảo: “Dạ khoảng ba trăm, tôi giải thích thêm, em cần giải quyết vài chuyện khác nữa”. Ông móc bóp đưa tôi đúng ba trăm. Tôi nói: “Em hứa sẽ rời khỏi đây trong ngày mai”. Tôi nói tiếp: “Em đói quá, từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả”. Ông ôm tôi. Không nói gì. Tôi xin số điện thoại của ông: “Khi về đến nhà em sẽ gọi điện thoại báo cho anh”.

Thấy tôi có tiền, con Múp bắt tôi dẫn đi ăn như một cách trả công nó. Tôi có dịp suy nghĩ chín chắn hơn. Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho ông Năm: “Em xin lỗi vì chưa về quê. Nhưng em hứa sẽ không làm điều gì có lỗi với mình và có lỗi với anh”. Tôi muốn ở lại thành phố kiếm một công việc nào đó để sống, nhưng tôi không biết đi đâu, chỉ cầu mong vào sự tử tế của ông. Tôi nói tiếp với ông: “Anh cho em gặp được không?”. Ông bảo được.

Dẫn tôi đi ăn, ông hỏi: “Em định làm gì?”. “Em cũng chưa biết. Có lẽ em sẽ tìm một quán nhậu nào đó, bưng bê cho người ta”. Ông lại hỏi: “Tối em ngủ ở đâu?”. “Nhà trọ của con Múp. Không thoải mái lắm vì có thằng bồ của nó cũng ở đó”. Ăn xong, ông đưa tôi vào khách sạn. Giường nệm và bồn tắm làm tôi phấn khích. Tôi hỏi ông: “Chắc ở nhà anh cũng ngủ giường nệm?”. Ông bảo ừ.

Ông hôn tôi từ dưới chân lên. Tôi cố cưỡng lại cơn co giật. Nhưng rồi tôi mệt lả và buông mình theo những cảm xúc. Toàn thân tôi như sóng. Tôi khám phá ra mình và muốn hôn lại ông. Tôi hỏi: “Em phải làm sao?”. “Em cứ làm những gì em cảm thấy mình muốn làm”, ông bảo tôi. Tôi bú ông và tôi thấy lạ về chính tôi. Khi ông vào trong tôi, cùng với sự cọ xát là một nỗi niềm thân thiết và yêu dấu vừa lắng đọng vừa dâng trào làm tôi muốn hét lên.

Ôm tôi, ông nói: “Anh không muốn em bưng bê. Việc ấy không có gì xấu, nhưng không thể ổn định cuộc sống. Hãy học một nghề nào đó, như làm tóc, trang điểm chẳng hạn”. “Em vẫn mơ ước làm nghề đó. Nhưng tiền đâu em học?”, tôi nói. “Nếu em thật sự muốn sống đàng hoàng, anh sẽ giúp em”, ông bảo. Tất nhiên tôi muốn sống đàng hoàng và tin vào ông. “Em cứ đi hỏi thử xem một chỗ nào đó để học, chi phí anh lo”, ông điềm đạm nói. Tôi muốn nhảy cẫng lên, đây có phải là giấc mơ của tôi không? “Không có anh, em không biết cuộc đời sẽ ra sao. Anh làm thay đổi đời em”. Ông cười bảo: “Khi ta ở cùng đường, Chúa sẽ cho ta lối thoát”. Tôi hỏi: “Anh có đạo à?”. “Ừ”. Tôi bảo: “Anh là Chúa của em”.

Tôi về hỏi con Múp chỗ nó đi làm tóc. Người chủ tương đối trẻ, tôi liều mạng hỏi: “Em muốn học nghề, thày có nhận dạy không?”. “Dạy chứ. Vấn đề là học phí thôi”, anh ta thẳng thắn. Tôi hỏi tiếp: “Bao nhiêu ạ?”. “Toàn bộ bốn triệu. Dạy cho tới khi làm được thì thôi. Nếu học tốt, làm giỏi, tháng thứ tư có thể trả lương. Cơm nuôi ngày hai bữa”.

Con Múp bảo tôi: “Mày đang mơ à?”. Tôi nói ừ. Rồi mượn điện thoại nó gọi cho ông Năm báo tin. Đúng như tôi đã tin, ông đưa đủ tiền học phí cho tôi và thêm một ít để mua quần áo, ăn uống. Trong lúc làm tình với ông, tôi đã chia trí về số tiền này.

Thày dạy tôi tên Đức. Sau khi biết hoàn cảnh khó khăn của tôi, thày hỏi: “Có muốn đi làm thêm buổi tối không?”. Tôi hỏi làm gì? Thày bảo làm tiếp viên nhà hàng. Tôi chột dạ, chẳng lẽ lại cũng bia ôm nữa, hỏi kỹ lại thày: “Nhà hàng gì ạ?”. “Quán nhậu hải sản, vợ anh làm chủ”. Tôi cám ơn thày.

Mỗi ngày tôi đi bộ hai cây số đến chỗ học làm tóc, thêm ba cây số đến nhà hàng bưng bê, quay về nhà thêm năm cây số nữa. Một giờ sáng mới đặt lưng xuống ngủ. Mỗi tuần tôi gặp ông Năm một lần trong khách sạn quen thuộc. Tôi tự coi mình như vợ ông, mặc dù tôi vẫn cảm thấy không cân xứng. Tôi chỉ là một cô gái quê, mới học hết lớp ba, trong khi ông vừa giàu có vừa trí thức, tôi nghĩ về ông như thế, vì thật ra chưa bao giờ ông cho tôi biết tên tuổi thật và làm nghề gì.

 

56.

Lời khai của ông Năm:

Cách cô đau đớn và hạnh phúc cũng như máu chảy từ cửa mình cô làm tôi cảm động. Không ngờ tôi đã phá trinh cô. Ít ra tôi đã không lầm khi muốn giúp đỡ cô, dù đối với tôi việc chơi bời thì trinh tiết không phải điều cần thiết và thú vị. Nhưng trong bản chất của một người đàn ông, điều ấy vẫn làm tôi mãn nguyện đồng thời cũng ít nhiều áy náy. Và tôi cảm thấy không nên truy vấn về sự trinh tiết bất ngờ này.

Thú thật, tôi không hiểu điều gì nơi cô khiến tôi phải thương xót hay mê đắm, ngoại trừ cái màu da đen rất Miên của cô. Tôi hoàn toàn không có một chút ý thức nào về màu vàng của da mình, nhưng màu đen làm tôi nghĩ đến một da màu khác. Và nó quyến rũ tôi vì sự khác biệt đó. Hơn nữa, ở cô, tôi cảm nhận được một thế giới khác, không phải thấp kém mà là nguyên bản. Tôi không nghĩ mình đang chơi một thú vui thời thượng, mà tôi đã gặp một con người hồn hậu và nồng nhiệt. Tôi cũng không nghĩ mình đồi truỵ hay tội lỗi. Thoả mãn sự khao khát trong công bằng và đồng thuận, với tôi cũng là một thứ đạo đức nguyên thuỷ.

 

57.

Anh Năm hôn tôi trong bồn tắm. Anh bảo đái cho anh uống, nhưng tôi không đái được. Tôi cũng muốn anh được sung sướng hạnh phúc, nên nói: “Anh dạy em nhé”. Anh bảo không thích cái chuyên nghiệp trong tình dục, cũng không thích kiểu gái đức hạnh, với anh thì đừng giữ kẽ, đừng e dè, đừng ngại ngùng, đừng mắc cỡ, đừng phân biệt… Cứ yêu và làm tất cả những gì mình khao khát. Tôi nghe lời anh, tưởng tượng ra các tình huống khác nhau với những thân phận khác nhau, tôi nghĩ tất cả con người dù khác biệt cũng đều có thể làm tình với nhau. Tôi sắp xếp con người trên một bàn cờ và giả định mọi sự gặp gỡ, đặc biệt tôi thích những tình huống éo le như bà chủ với đầy tớ, ông vua với ăn mày… Và mỗi cuộc làm tình là một sự tàn sát. Anh khen tôi: “Em là người sáng tạo”.

 

58.

Từ bến xe nhìn qua bên kia sông, thị trấn Hà Tiên khác hẳn tất cả các phố thị ở miền Nam. Có thể vì nó đã khởi đầu là nơi ngụ cư của những người Minh Hương. Tôi đi bộ qua cầu phao vào thị trấn. Mấy anh xe ôm bám theo với tấm bản đồ du lịch. Lằng nhằng mời chào như của nợ, chỉ đến khi vào hẳn phòng trong khách sạn mới thoát được. Cô quản lý cho biết khách sạn này đã có trên một trăm năm. Tôi không khỏi nhớ đến nhà thơ Đông Hồ với tên đường ngay trước mặt. Nhưng người tôi nhớ hơn vẫn là Mạc Thiên Tích và cô gái đã vào chùa Phù Dung ẩn mình giải trừ nghiệp chướng. Trong nhà thương Rạch Giá, tôi đã kể cho Tiểu Phụng nghe chuyện tình của họ như sau:

“Ngày xưa, có một cô gái quê từ Thanh Hoá theo cha trốn vào Hà Tiên sống để tránh những phiền luỵ áp chế của bọn quan quân nhà Trịnh. Khi ấy, trấn thủ Mạc Thiên Tích lập thi đàn Chiêu Anh Các, thường tổ chức những buổi đọc vàbình thơ trong dinh của mình với các tao nhân mặc khách. Mặc dù là gái, nhưng cô đã được cha vốn là một thày đồ dạy cho ít chữ nghĩa thánh hiền. Cô vừa thông tuệ vừa tài hoa. Thời ấy, phụ nữ đoan trang không đến chỗ đông người. Yêu văn chương, muốn đến chỗ thi thơ xướng hoạ, cô phải cải nam trang và tài năng của cô làm cho Mạc Thiên Tích ngưỡng mộ. Ngài âm thầm theo dõi và được biết cô là con gái của ông đồ xứ Thanh. Gái quốc sắc, trai anh hùng, lời cầu hôn của Mạc Thiên Tích được cha và cô chấp thuận. Ngài xây dựng một lâu đài để chuẩn bị đón cô về dinh. Ngày cưới, để cho cả thiên hạ biết oai phong và diễm lệ của tình yêu hai người, ngài cho tổ chức đón dâu bằng một cuộc duyệt binh vô tiền khoáng hậu. Quan quân gươm giáo sáng loà hò reo vang dậy. Bà vợ cả trên khán đài tỏ ra cao thượng nói với ngài: “Hương trời sắc nước như cô ấy, phu quân hãy đích thân cưỡi ngựa dẫn hùng binh đi thao dượt cho thêm phần linh đình lẫm liệt”. Ngài phấn khích nghe theo. Chờ đoàn quân đi xa, bà vợ cả cho người tâm phúc bắt cô dâu, bẻ gãy tay chân, trói bỏ vào lu chứa nước mưa. Bỗng đâu mây trời u ám vần vũ kéo tới, mưa như trút nước. Biết điềm chẳng lành, Mạc Thiên Tích vội thu quân quay về. Lâu đài im vắng bất thường. Ngài quát hỏi gia nhân: “Nàng đâu?”. May thay, ngài kịp tìm thấy nàng trong lu nước đang dần đầy lên. Thấy đời quá oan nghiệt, nàng thưa: “Nếu chàng còn thương thiếp, thì xin chàng hãy xây cho thiếp một ngôi chùa”. Mạc Thiên Tích đồng ý. Nàng vào chùa tu và không bao giờ gặp lại chàng nữa”.

Tiểu Phụng nói: “Giống như Lan đã cắt đứt dây chuông không cho Điệp vào chùa, phải không?”. Tôi cười bảo: “Phải, nhưng khác Điệp ở chỗ ngày ngày vì nhớ thương, Mạc Thiên Tích từ bên kia sông trên lưng ngựa vẫn ngóng qua, mong nhìn thấy bóng dáng nàng…”. Phụng nói: “Buồn quá, nếu Phụng có bề gì, Phụng sẽ không xa ông đâu”.

Thế mà, Phụng vẫn xa tôi.

 

59.

Tiệm cắt tóc nhỏ, anh Đức vừa làm chủ vừa làm thợ chính, thêm một thợ phụ là chị Thu lớn hơn tôi ít tuổi, học nghề trước tôi. Cả anh Đức và chị Thu đều rất tử tế. Anh Đức nói sẽ tận tình chỉ bảo và cho tôi thực tập sớm. Những khi vắng khách, anh thường tán dóc với hai đứa tôi. Anh nói chuyện rất có duyên và hay giả giọng con gái. Tôi hoàn toàn hài lòng về việc học của mình. Nhưng ở quán nhậu, ngay ngày đầu tiên, tôi đã phải đối diện với khó khăn. Bà chủ bảo: “Ở đây qui định tiếp viên phải mặc đồng phục. Áo thì quán cung cấp, nhưng váy thì em phải tự lo. Nhớ mua váy thật ngắn”. Tôi làm gì có tiền, lại phải cầu cứu anh Năm. Gọi điện cho anh Năm, anh nói đang rất bận, mượn tiền của ai đó mua đi rồi anh sẽ trả sau cho. Tôi hỏi mượn con Múp, nó nói: “Hai ngày nay không kiếm được một xu”. Tôi thấy nó mới có thêm một chiếc khoen mới. Bọn con Múp thường giữ của bằng cách mua vàng từng chỉ một. Tôi không dám mượn vàng của nó. Chị Thu cho tôi mượn tiền. Tôi mua hai cái váy hết gần một trăm ngàn. Đôi chân của tôi đẹp, bà chủ nhìn tôi nói: “Em coi được đấy, khỏi bưng bê, ra đứng ở cổng đón khách, nhưng làm tiếp tân thì phải mặc áo dài”. Trời ơi, làm sao tôi may được bộ áo dài bây giờ? Tôi sang quán bên cạnh xin việc. Họ cho tôi làm. Anh Đức hỏi tôi sao không làm quán của chị? Tôi nói thẳng em không có tiền may áo dài. Anh chỉ lắc đầu: “Thôi, làm quán khác cũng tốt”. Anh càng tận tình với tôi hơn.

 

60.

Một hoạ sĩ trẻ rủ tôi làm nghệ thuật sắp đặt. Tôi nói nghệ thuật sắp đặt với tôi chỉ biểu hiện một sự bế tắc và với nghệ sĩ Việt Nam, nó là chỗ cho những nghệ sĩ thất bại trên giá vẽ. Tôi không phải là người thất bại nên không tham gia, vả lại những trào lưu thời thượng không phải là mục đích tôi theo đuổi, vì tôi cũng nghĩ, một nghệ sĩ đích thật chỉ sáng tạo từ những đòi hỏi của chính mình, không vì nhu cầu hiện đại, hậu hiện đại hay một thứ gì khác.

Những bức tranh tôi vẽ về Tiểu Phụng càng trở nên u ám. Một loạt tranh trong tư thế nằm mà tôi đã quan sát được khi Tiểu Phụng còn ở nhà thương cùng với những phụ nữ khác. Những phế liệu của đời sống. Họ được xếp đống hoặc rải rác, không còn cả cái gọi là số phận. Một thế giới âm bản. Không hy vọng cũng không tuyệt vọng. Một thế giới bị quên lãng.

 

[còn tiếp nhiều kỳ]

 

________________

ENGLISH VERSION:

 

To the End of the Road, then...

 

Nguyễn Viện

 

Translated by Lê Đình Nhất-Lang & Lưu Diệu Vân

 

51.

My dreams are red. The dead leaves are also red.

 

52.

First aunt’s deposition:

He left home for Nam Vang, saying it was for work, but throughout all these years I had received not a dime from him. And yet he betrayed me and brought home a sickened child. He insisted that I must raise the child if I still want to live with him. I said I no longer wanted to live with him, but I was willing to raise the child under the condition that she is not an illegitimate child of his. He asked me why not let him admit his daughter. I said, “That’s what you want, isn’t it? Besides, I don’t want the disrepute of such humility.” But then he still humiliated me a second time when he shacked up with another girl right at the foot of this mountain. I said, “If you love her then go live with her. I don’t want to see you in this house.” He said that this is his house, he’s not going anywhere. I said, “If you don’t go, I will destroy it all so you will know, you won’t be able to live with that bitch.” He was more fascinated with the cunt than anything in this world, therefore he had left. I sold the house to raise capital to do business and brought the children along on all paths of life that making a living requires of me. Since she was three years old, Tieu Phung had followed me and my two older children as we wandered around in tourist seasons or times of pilgrimage. We were tireless. We usually came near the famous pagodas to sell herbal drinks. For our dwellings, sometimes we rented a house, and sometimes we erected a temporary shed. I still went back to Forbidden Mountain for the merchandise that I didn’t have to pay for. I told him, “This is your obligation to your children and to me.” When Tieu Phung was ten, I gave her a box of herbs and a small pail of ginseng mix, saying, “Sell a lot and I’ll reward you.” I didn’t know how she did it, but she always sold more than her sisters. I bought her a small cassette tape player. The player became her buddy, as she brought it along on every trip to market. In addition to music, she would listen to lectures by the monks. Sometimes I saw her recording her own singing and replaying it to her customers. It was amazing, that many liked her voice. I, however, hated that dearly. She made me relate to her mother’s sluttishness. In fact, after so many years raising her, I loved her to some degree. Yet she was like a knife that always sticked into me, delivering such sharp pains. I did not know if I was jealous of her. Most of the times I watched her, I saw something unusual, something definitely superior to my own children. As she grew up, the difference became more obvious. And I wanted to knock her down. I had given and now, I wanted to take back. One of the women I knew who sold cigarettes in Vung Tau had taken her own daughter out to sell her virginity. She asked me if I wanted to sell my children’s virginities. I said I dared not. She encouraged me, “Virginity is just a bourgeois thing devised by men. Why don’t you sell the heck of it for some money instead of saving it for those bastards of a husband, who will sleep around and only be as good as hypocrites?” I thought she was right, but still I dared not decide. I was nevertheless afraid of becoming immoral. The next day, losing two hundred thousand in illegal lottery, I told the cigarette seller who was also the lottery booker, “Find me someone who buys virginity.” She said, “I don’t know this very well. You’ve got to be led by a middleman. Let me find out. But who among your daughters do you want to sell first?” “Little Phung,” came my reply quickly. “As an agent, my fee is twenty percent,” she said, oblivious to whether I would agree or not.

 

53.

I have seen him arriving at the foot of the mountain. And I have predicted his return. I tell my father, “He returns to take me away. But I don’t want to go. Daddy, please tell him I have gone into the monastery.” Then I go out of the house. I no longer deserve him.

 

54.

I have been to all the nuns’ pagodas, but none of them has Tieu Phung. Damned! I return to her house and ask her father, “Where’s Tieu Phung?” “I know not,” he speaks with a Chinese accent. I want to swear.

 

55.

Mup tells me, “Go to the city, and work at the cafe with me.” Gathering enough money for the trip, I go to the city and pay for a hop-along motorcycle ride to get to Mup’s cafe. I can’t imagine working at a cafe could be this complicated. There are four cafe bar-tenders. Three are already married and have kids. Mup tells me, “Although you don’t get paid working here, but the tips that your customers give you would be enought.” I ask naively, “Really?” “Just work for a while and you’ll know.” I ask, “You’ve just told me to work, but what do I work at exactly?” She says, “To receive your customers inside.” She shows me the little room behind the counter. Then she explains, “Sweet-talk your customers into that room to flirt and play games, but don’t allow them to have sex with you, because if the owner knows about it then you will be dismissed.” I tell her, “I want to work at a cafe in a righteous way, not this way.” She tells me not to be so pretentious. What matters is how to get a lot of money and to get it easily. I say I have nothing left to lose, but I still have my own sense of self-respect. “If you want self-respect, then go home and peddle herbal drinks with your aunt. Think it over girl.” What she has said punctures my chest. A woman says to Mup, “You introduce her in here to work, then you better watch out or you will lose your own charm.”

I want to go back home. But where is my home? Besides, I have no money for the trip. Mup makes it tougher on me, saying from yesterday till today she hasn’t earned any money yet. A customer walks in. Mup points to me and says, “This is the new girl, Mr. Nam,” then tells me to go sit down with him. “You work here since when?” asks Nam. I say just now. “Have just changed your working territory?” “No, first day working at the cafe and I haven’t sat with anybody.” ”Is that true?” I argue, “You’ve got to have a first day in order to have the next.” Nam says that it’s true. “So do you dare to embrace?” I nod, “I need money for a bus trip home out in the country. I do not want to work in this profession.” “So why come in here?” “I thought it is a normal cafe.” Nam looks at me. “Fairly pretty.” I ask, “Do you want to come inside?” He nods. My entire body tightens up. I tell him, “I don’t know what to do.” Nam tells me no need to do anything, then he removes my shirt. “I am afraid,” say I, trembling. Nam says, “I will not make you feel scared.” He gently kisses my nipples. Then he gradually gobbles them up. A numbing sensation spreads throughout my body, as I hold his head tight. He whispers, “Let me kiss you down there.” I say, “You can do whatever.” Nam takes my pants off. Sucking and licking. He really makes me come, although I feel uncomfortable. He becomes my first man, in some way. I ask, “Finished?” He says not yet in principle. I ask what that principle is. He says he hasn’t come yet. “But with you this is enough.” He continues, “How much would be enough for your trip back home?” I say, “That would be about three hundred.” I explain more, “I need to take care of some other things too.” He fetches his wallet and gives me exactly three hundred. I say, “I promise to leave this place tomorrow.” I continue, “I am so hungry, having eaten nothing since morning.” He embraces me, saying nothing. I ask him his phone number, and tell him, “When I get home I will give you a call to let you know.”

Seeing that I have some money, Mup makes me take her out to eat as a way to pay her back. I have a chance to think things through. The next day, I phone Nam, “I apologize for not having gone back to the country. But I promise not to do anything wrong to me or to you.” I want to stay in the city to find a job to make a living, but I do not know where to go, and I only ask of his benevolence. I tell him next, “Would you let me see you?” He says OK.

While taking me out to dinner, he asks, “What are you planning to do?” “I don’t know yet. Probably I will find a tavern and work as a waiter there.” Then he asks, “Where would you sleep at night?” “Mup’s lodging house. Not that comfy since there is also her boyfriend who lives there.” After dinner, he brings me into a hotel. A bed with a mattress and the bathtub make me excited. I ask him, “Perhaps at home you also sleep on a bed with a mattress?” He says yes.

He kisses me from my feet up. I try to resist the contortion of my body. But then I am exhausted and abandon myself. My whole body turns as if into waves. I discover myself and want to kiss him back. I ask, “What should I do?” “Just do what you feel wanting to do,” he tells me. I suck him and I feel strange about myself. When he enters me, along with the friction comes a feeling of closeness, a loving feeling that settles down and swells up that makes me wanting to scream.

Embracing me, he says, “I don’t want you to work as a waiter. That job is not bad at all, but it won’t bring stability into your life. Learn a vocation, become someone like a hair stylist, or a makeup artist, for instance.” “I have dreamt of such a vocation. But how could I get enough money for tuition?” ask I. “If you really want to live a good life, I will help you,” says he. Of course I want to live a good life and I trust him. “So you just go ahead and seek out any place where you can learn, and I will take care of the expenses,” calmly he says. I want to leap out of my skin: Is this a dream I am having? “Without you, I don’t know how my life will turn out. You change my life.” He laughs, “When one reaches the end of the road, God will give one a way out.” I ask, “Do you have faith?” “Yes.” I tell him, “You are my God.”

Back at Mup’s, I ask her about the place where she works as a hair stylist. The owner is relatively young, so I venture forth to ask him, “I want to learn this vocation, do you want to teach me?” “Of course. Only if you can pay tuition,” he says frankly. I continue, “Please tell me how much?” “Four million for the complete course. I will teach you until you can work on your own. If you learn well, work well, I may pay you salary from the fourth month on. Two meals per day are provided.”

Mup asks me, “Are you dreaming?” I say yes. Then I borrow her phone to call Nam to report it to him. As I believe he would do so, he gives me the full tuition and adds some more for me to buy clothes and food. As I make love to him, my mind wanders off, thinking about that money.

My teacher’s name is Duc. After learning of my difficult situation, he asks, “Wanna work one more job in the evening?” I ask what job. He says restaurant waiter. I am wary, can this also be another beer-with-embrace venue, so I ask him to make sure, “What restaurant is that, sir?” “Seafood dine-and-wine; my wife owns the place.” I thank him.

Each day I walk two kilometers to the hair-styling school, three more kilometers to wait on tables at the restaurant, then go five more kilometers back home. Only at one o’clock in the morning would I be able to lay my back down for a sleep. Once per week I see Nam in the familiar hotel. I consider myself his wife, although I always feel unfit. I am merely a country girl, who has just finished third grade, while he is rich and well-educated, or so I think about him, because he has never told me his real name and what he does for a living.

 

56.

Nam’s deposition:

I was touched by the way she went in pain and the way she became happy, as well as the fact that blood ran from her vagina. Inadvertently I had broken her virginity. At least I was not wrong when I wanted to help her, eventhough for a profligate such as myself, virginity was not a thing of necessity or of interest. But in a man’s nature, having done that still made me satisfied as well as caused some concerns. And I felt that I should not inquire into this unexpected loss of virginity.

To tell the truth, I did not understand what in her had made me feel or fall for her, except her black skin which was very Cambodian. I had been completely unaware of my yellow skin color, but then the black color made me think of another skin color. And it captivated me because of that difference. Furthermore, in her, I beheld another world, not lowly but original. I didn’t think that I was pursuing a fashionable pastime, but that I had met a simple and passionate person. Neither did I think that I was depraved or sinful. To satisfy one’s longing fairly and consensually, to me was also a basis for morality.

 

57.

Nam kisses me inside the bathtub. He tells me to piss so he could drink, but I am unable to piss. I want him to be happy, so I say, “Please teach me.” He says he does not like professionalism in sex, nor the virtuous type of girl, so with him I should not hold back, nor hesitate, nor worry, nor be ashamed, nor feel discriminated. Just love and do all those things that you crave to. I take heed of his words, imagining different senarios with different roles, thinking that all people, despite their differences, can make love together. I arrange human beings on a chess board and imagine all possible crossings, and I especially like vexing circumstances such as that of the mistress and her servant, or the king and the beggar. Each lovemaking session is a massacre. He praises me, “You are a creative person.”

 

58.

Looking from the bus station across the river, the city of Ha Tien differs from all other cities in the South. Perhaps because it has originally been settled by the Chinese. I walk across the floating bridge into the city. Several embrace-bikers follow me with tourist maps. Their continuous greetings drag on like a debt that I manage to escape only after entering my hotel room. The manager lets me know the hotel has existed over a hundred years. I cannot keep myself from remembering the poet Dong Ho who lends his name to the street right in front of the hotel. But the persons I still remember more are Mac Thien Tich and the girl who had entered Phu Dung Pagoda to end her bad karma. In Rach Gia Hospital, I retold their love story to Tieu Phung as follows:

“Once upon a time, a country girl from Thanh Hoa followed her father into Ha Tien to escape the perils of oppression by the Trinh government. Then, Governor Mac Thien Tich had created the House of Artists and Scholars, and he often organize poetry readings in his palace to host literary guests. Although she was a girl, she had been taught some Chinese by her father who had been a village teacher. She was smart as well as talented. In that era, upright women would not mingle in crowds. Being fond of literature and wishing to attend those poetry readings, she had to disguise as a man, and her talent soon earned Mac Thien Tich’s admiration. The governor secretly trailed her and got to know that she was the daughter of the village teacher from Thanh Hoa. As went the old saying of “A national beauty deserves a hero,” her father and she accepted Mac Thien Tich’s proposal of marriage. The governor built a palace in preparation to bring her home. On the wedding day, to let the whole world know of their majestic and beautiful love, he organized a bride-welcoming ceremony with an unprecedented troops review. Soldiers with shiny weapons shouted thunderous salutes. His first wife said to him on the grand stand, “Having married such a celestial beauty, you should personally lead the troops in their march for more dignity.” He zealously followed. Waiting for the troops to go far away, the first wife ordered her confidants to seize the bride, break all her limbs, tie her up, and put her into a big jar which was used to contain water from the rain. Suddenly clouds gathered and darkened the sky, and it rained buckets. Knowing such omen was no good, Mac Thien Tich hurriedly recalled his troops and turned back. His palace was unusualy quiet. He shouted to his servants, “Where is she?” Luckily, he found her in the jar with water filling up. Finding life too cruel, she told him, “If you still love me, please build me a pagoda.” Mac Thien Tich agreed. She entered priesthood in the pagoda and never saw him again.”

Tieu Phung said, “It was like Lan in the play Lan and Diep, who cut the bell wire to stop Diep from entering the pagoda, wasn’t it?” I laughed and said, “Yes, but unlike Diep in that, because he missed her so much, every day Mac Thien Tich rode on his horse and look over from across the river, wishing to catch her shadow.” Phung said, “Too sad, if something happens to Phung, Phung won’t leave you.”

However, Phung still leaves me.

 

59.

In the small barbershop, Duc is both the owner and the main barber. An extra barber is the woman named Thu who is a few years older than me, who has studied before me. Both Duc and Thu are kind. Duc says that he will teach me whole-heartedly and let me practice soon. When there is no customer, he usually chats with us two. He talks very charmingly and likes to feign a girl’s voice. I am comletely content with my study. But at the restaurant, from the very first day, I have to face a difficulty. The lady owner says, “Our rule is that the waiters have to wear uniforms. The restaurant provide shirts, but you have to get your own skirts. Remember to buy really short skirts.” I have no money, so I resort to calling Nam. When I reach him, Nam says that he is very busy, and that I should borrow money from anyone, then he will pay back later. I ask Mup. She says, “Have not earned a cent in two days.” I see that she has one more new ring. Mup and the likes of her often buy gold in ounces. I dare not borrow her gold. Thu lends me money. I buy two skirts for almost a hundred thousand. My legs are beautiful. The lady owner says, “You look pretty enough, so you don’t have to wait tables. Go to the gate to greet the guests. But working as a receptionist, you have to don a long dress.” My god! How can I afford a long dress? I go to the next-door restaurant to apply for a job. They let me work there. Duc asks me why I don’t work at his wife’s? I tell him frankly I don’t have money for a long dress. He just shakes his head, “Well, working in anther restaurant is also fine.” He devotes to me more.

 

60.

A young artist invites me to do installation art. I say that installation art to me represents just a dead-lock, and to Vietnamese artists, it is a refuge for those who have failed on the canvas. I am not one who has failed so I don’t participate. Moreover, those in-fashion movements are not my aim, because I also believe that a true artist just creates out of his own urges, not out of the needs for the modern, the post-modern, or some other standard.

The paintings in which I paint Tieu Phung become more and more gloomy. I do a series of paintings with her in the lying position that I have observed back when Tieu Phung was in the hospital with other women. Wastes of life. They are put into heaps or scattered around, no longer owning that which is called destiny. A world in negative. No hope as well as no despair. A forgotten world.

 

[to be continued]

 

 

Đã đăng:

[Bản song ngữ / Bilingual version] ... Tôi vẽ một cái lồn trừu tượng. Thật ra là một cái lồn hư vô. Những vòng tròn vô định loang trên mặt nước thẳm, run rẩy và nồng nàn. Từ không đến có là số phận. Có nghĩa và vô nghĩa... / ... I draw a symbolic cunt. An imaginary cunt, in fact. Vague circles dissolve on the surface of deep water, trembling, passionate. From nothingness to existence spans destiny. Meaningful and meaningless... [Translated Lê Đình Nhất-Lang & Lưu Diệu Vân] (...)
 
[Bản song ngữ / Bilingual version] ... Anh nói huyên thuyên đủ thứ chuyện, nhưng tôi không nhớ chuyện nào ra chuyện nào. Khi về, anh đòi hôn tôi dưới bóng tối gốc cây trước nhà, nhưng tôi không chịu. Tôi bảo đừng vội... / ... He talks nonstop about a lot of things, but I can’t remember which from which. On our way home, he wants to kiss me in the dark shade of the tree in front my house, but I don’t let him. I tell him not to rush it.... [Translated Lê Đình Nhất-Lang & Lưu Diệu Vân] (...)
 
[Bản song ngữ / Bilingual version] ... Nghệ thuật là một trò lừa đảo lớn. Ai ngu ráng chịu. Chẳng riêng gì hội hoạ, văn chương cũng đầy bọn ăn cắp và lừa đảo... / ... Art is a big deceitful game. Tough luck if you are clueless. Not only art, literature is also full of thieves and cheaters... [Translated Lê Đình Nhất-Lang & Lưu Diệu Vân] (...)
 
[Bản song ngữ / Bilingual version] ... Tôi không phải là một gã quân tử Tàu muốn làm chuyện anh hùng mã thượng. Chắc chắn thế. Lúc nào “bụp” được tôi vẫn “bụp”. Và thật sự có nhu cầu “bụp”... / I am not a gentleman trying to do something heroic. Really, I am not. Whenever I can, I still want to fuck. And I do have the need for sex... [Translated Lê Đình Nhất-Lang & Lưu Diệu Vân] (...)
 
[Bản song ngữ / Bilingual version] ... Chia tay cô, tôi bỗng nhận ra khoảng trống cô để lại trong lòng mình. Đồng thời, tôi nhận ra cái khoảng trống triết học chứa đựng mọi bôi xóa. Đi đến cuối đường, cuộc sống không bao giờ có ngõ cụt... / ... Parting with her, I suddenly realize the empty space she has left inside my heart. At the same time, I recognize the philosophical emptiness that contains all obliterations. Going to the end of the path, life never meets a dead-end... [Translated Lê Đình Nhất-Lang & Lưu Diệu Vân] (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021