thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tội ác già nua

 

Khi tôi mở được cánh cửa hội trường, một làn sóng âm thanh cuồng nộ tràn ra ngoài. Tôi chao đảo trong mấy giây trước khi bình tĩnh lại và đưa tầm mắt nhìn khắp lượt. Thì ra đó là một đám đông lớn, lộn xộn và huyên náo. Bây giờ thì tôi đã phân biệt được vài từ trong mớ âm thanh hỗn độn ấy:

“giết hắn đi...”

“phải bắt hắn đền tội...”

...

Những cánh tay đưa lên, vô số cái đầu lố nhố. Tất cả ánh mắt đều đang hướng về phía trước. Hình như trên đó có một cái bệ cao và cũng rối rắm những người là người.

Tôi cố luồn lách qua đám người lộn xộn và tức giận để đi lên phía trên. Mùi mồ hôi từ vô số cơ thể tỏa ra, hoà quyện vào nhau và bốc lên trần nhà, nơi có vài cái quạt máy đang chạy chậm chạp và nặng nề, để rồi chúng len lách đến mọi ngóc ngách trong hội trường và thấm vào từng tế bào khứu giác. Ừ mà thật lạ, cái mùi kỳ dị ấy cũng khiến người tôi nóng ran lên vì tức giận. Tôi cố vươn thật mạnh, dùng hai tay gạt những kẻ trước mặt, như gạt bèo, ra hai bên. Họ chẳng để ý gì đến tôi bởi mọi tâm trí đều đang dồn về phía trước. Đầu tôi càng ngày càng nóng, tôi chỉ muốn bay lên thật nhanh để lao đến cái bệ cao trên kia. Cuối cùng, tôi chẳng còn đủ kiên nhẫn nữa... Tôi nhảy thật mạnh lên vai của một người trước mặt, rồi đạp cả hai chân lên đầu anh ta. Và bằng cách ấy, tôi cứ đạp lên những cái đầu đang nhấp nhô bên dưới, như đạp lên từng cái cọc, và lao thật nhanh đến khán đài.

Bây giờ tôi đã đứng trước mặt hắn. Hắn đang quì trước mặt tôi.

Có hai người đàn ông lực lưỡng đứng phía sau để giữ cho hắn khỏi ngã. Đầu hắn cúi gằm, nhưng nhìn kỹ thực ra là hắn không còn đủ sức để ngóc đầu dậy. Tôi đưa tay nâng cằm hắn lên. Đó là một khuôn mặt gầy trơ xương. Các hốc trên gương mặt hắn sâu hoắm như những cái hang tối. Đôi mắt chỉ còn là một mớ tròng trắng dã. Nhưng lâu lâu lại thấy vài cái đảo tròng, chứng tỏ hắn vẫn còn sống.

Tôi tự nhủ: “Sao giống một cái đầu lâu đến thế... Liệu hắn có biết là tôi đang căm thù hắn ngút trời không? Và không chỉ tôi mà cả cái biển người dưới kia cũng đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn có nghe thấy gì không nhỉ? Có thể hắn chẳng nghe thấy gì. Cái cuồng nộ dưới kia bây giờ có khi chẳng tạo được tác dụng gì với hắn. Giống như người ta đã móc hắn lên từ dưới mồ...”

Tôi quay lại và nhìn xuống dưới. Bây giờ tôi đã bình tĩnh và được đứng ở chỗ cao nhất nên quan sát được toàn bộ đám đông. Tôi đưa một cánh tay lên làm dấu yên lặng. Và đám đông bắt đầu yên lặng.

“Thưa tất cả bà con, xin giữ yên lặng và trật tự để chúng ta có thể bắt đầu. Đầu tiên tôi xin hỏi có ai là thân nhân của kẻ này hay không?”

Đám đông yên lặng chờ đợi. Hồi lâu, có một cánh tay rụt rè đưa lên. Đó là của một cô gái nhỏ bé đứng lọt thỏm bên dưới.

“Tôi xấu hổ quá và chỉ muốn chết đi cho rồi. Chính ông ta, vâng chính ông ta là kẻ ô nhục...” Cô gái bỗng oà khóc nức nở.

“Bình tĩnh. Mời cô nói tiếp.”

“Tôi là con rơi của hắn. Biết làm sao khi tôi đã mang dòng máu của hắn cho dù hắn đã hiếp mẹ tôi. Tôi không thể từ chối nguồn gốc của mình. Nhưng tôi căm thù hắn, tôi muốn chứng kiến giây phút hắn phải đền tội.”

Cô gái lại nức nở. Đám đông vẫn yên lặng chờ đợi. Bây giờ chỉ còn nghe tiếng sụt sịt của cô.

“Sắp đến lúc quan trọng đây.” Tôi nghĩ thầm. Bởi vậy tôi cố hít thật sâu vài hơi và đằng hắng lấy giọng trước khi bắt đầu:

“Bây giờ có ai muốn tố cáo hắn không?”

“Tôi, tôi...” Cả đám đông lao nhao như muốn tràn về phía trước.

“Lần lượt từng người một...”

Tôi chỉ một bà lão đứng ở hàng đầu:

“Mời bà.”

Bà lão nặng nhọc cất lời:

“Hắn đã giết cả chồng con tôi, hắn chôn sống họ, hắn hiếp con gái tôi đến chết...” Bà lão nghẹn lời.

Bỗng có một giọng quát lớn:

“Giết hắn đi, không chậm trễ nữa...”

Đám đông một lần nữa lại trào dâng dữ dội. Nhưng tôi vẫn kiên quyết:

“Bình tĩnh và trật tự.” Tôi hét lên khản giọng.

Tôi chỉ người đàn ông lớn tiếng:

“Mời ông.”

“Hắn vô cớ bỏ tù tôi, cướp đất và nhà của tôi, làm gia đình tôi ly tán. Hắn đã làm tan nát của cuộc đời tôi... Hắn phải đền tội, phải tự tay tôi giết hắn.” Ông đột ngột hét lên lần nữa.

Đám đông bây giờ đã vỡ tung:

“Hắn cướp hết tài sản của gia đình tôi...”

“Hắn giết chồng tôi...”

“Hắn đuổi chúng tôi ra khỏi thành phố...”

“Hắn không cho con tôi đi học...”

“Hắn cướp tương lai của chúng tôi...”

“Hắn...”

“Hắn...”

...

Tôi như kẻ đang trôi đi vật vờ, mặc cho đám đông giận dữ đang tràn lên. Họ lôi hắn ra, lột sạch quần áo. Bây giờ thì rõ ràng hắn đang loã thể trước mặt mọi người. Họ dựng đứng hắn trên một cái cột tạm có hai người đứng giữ cho khỏi ngã. Thân xác hắn là một bộ xương đen đúa như đã được hầm than. Các khớp nối vào nhau lủng lẳng và đung đưa theo gió của cái quạt trần. Họ nâng cái đầu của hắn lên để xỉ vả vào đó bao lời oán hận chất chứa bấy lâu. Nhưng nếu để ý kỹ, ta có thể thấy cặp mắt trắng dã đã thôi không còn đảo tròng nữa. Có lẽ, hắn đã thực sự chết từ lâu rồi, trong lúc đám đông còn đang bận nguyền rủa.

Không ai biết chúng tôi đang xử ai. Bởi cái xác già nua và tàn tạ ấy không còn là của một con người. Bởi bao nhiêu sinh khí đã được dành để gây ra bao nhiêu tội ác tầy trời.

Ác quỉ đã mang linh hồn hắn đi từ lâu rồi.

Một phần nhỏ trong vô số tội ác ấy đã đủ để giết hắn đi. Sẽ không có địa ngục nào đủ sức chứa hết tội ác của hắn...

Và bây giờ, cái phần cát bụi còn lại ấy của hắn cũng sắp trở về với cát bụi...

Tôi lê đôi chân nặng nề ra cửa. Đám đông cũng rã dần. Trong cái mơ hồ, tôi thấy họ cười hả hê và sung sướng:

“Hắn chết thật rồi...”

Vâng, hắn chết thật rồi.

Nhưng họ nhận ra điều đó thật muộn màng...

 

 

Cùng một tác giả:

Một cái chết hoàn hảo  (truyện / tuỳ bút) 
... Anh ta nằm đấy, thẳng nếp như một bộ đồ cũ vừa là xong. Tóc chải mượt, rẽ ngôi về bên trái. Xung quanh anh ta mọi thứ cũng đều ngăn nắp như thế, từ chiếu, chăn, đến cái gối đang kê dưới gáy. Một cái bàn nhỏ trên đó để một cuốn sổ tay trông như nhật ký nhưng trong đó chẳng có chữ nào... (...)
 
Người đàn ông cao thượng  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Khi đã say men rượu và men tình cũ, bất giác ông nhìn người vợ bạn mình — vốn cũng là người quen cũ của ông khi trẻ. Nàng vẫn còn đẹp quá... (...)
 
[VIẾT CHO HOÀNG SA & TRƯỜNG SA] Những lúc cô đơn, / Tôi hỏi: / — Có ai nhìn tôi không? / — Có, những ánh mắt buồn / — Có ai nghe tôi không? / — Có, vài âm thanh thoi thóp // Những lúc đớn đau, / Tôi lại hỏi: / — Có ai tựa vào tôi? ...
 
Danh mục tra cứu chung  (truyện / tuỳ bút) 
Gia đình chúng tôi xin chân thành cảm tạ: Ông ... - Nguyên Thủ tướng Chính phủ / Ông ... - Chủ tịch nước, và gia đình / Ông ... - Thủ tướng Chính phủ, và gia đình... (...)
 
Kẻ vô danh  (truyện / tuỳ bút) 
... Tôi phải nghĩ ra một phương án hoàn hảo. Phải làm cho gã biến mất như chưa hề tồn tại. Cái ý nghĩ “biến mất như chưa hề tồn tại” này ám ảnh tôi từ lúc nó xuất hiện. Một kẻ tự dưng biến mất sẽ để lại những gì?... (...)
 
Kinh nghiệm  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Những kẻ chuyên đi rừng thường kháo nhau những kinh nghiệm để sống còn nơi rừng thiêng nước độc. Một trong những kinh nghiệm quan trọng nhất là cách chống lại thú dữ... (...)
 
Viên đạn lịch sử  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Mấy hôm trước, báo đưa tin một người đàn ông đã được giải phẩu để lấy ra viên đạn trong tim — nó đã nằm ở đó trong hơn 30 năm... (...)
 
Điên và không điên  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Có một mệnh đề: “Thế giới này chỉ có hai loại người: điên và không điên.” Nếu tôi thuộc nhóm “điên” tôi cúng nói thế. Nếu tôi thuộc nhóm “không điên” tôi cũng nói thế... (...)
 
Bóng ma Hamlet  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Từ đó, người ta đồn rằng, hàng đêm có một bóng người như Hamlet, mặc đồ hiệp sĩ, vai mang kiếm, cứ quanh quẩn trong nhà ga... (...)
 
Những điều đáng quên  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Đây là chị phù thuỷ, chị ấy biết làm phép xoá bỏ ký ức. Nếu chúng ta muốn quên điều gì, chỉ cần ghi rõ ra giấy, sau đó chị ấy làm phép là xong... (...)
 
Sự hy sinh của người già  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Sau đợt thanh lọc khốc liệt đó, đất nước đột nhiên giàu lên trông thấy. Và ngày tôi chờ đợi cũng đã đến, đó là ngày tôi được 50. Nhưng cũng đột nhiên, luật lại thay đổi: người già được định nghĩa lại, đó là những người trên 55 tuổi. Tôi lại được sống thêm 5 năm nữa... (...)
 
Giới hạn  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Những ngã tư trong thành phố luôn gây cho tôi nhiều ấn tượng. Đầu tiên, đó là những trụ đèn xanh đỏ có số đếm lùi. Không biết có ai đó trong ban quản lý giao thông đã nghĩ ra cái phát minh này... (...)
 
Mặt trời ở phía bên kia  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Và trong cái ánh sáng đỏ mờ mờ phủ xuống cát, nó phát hiện có những bóng người đang đi về phía bên kia — nơi đường biên cuối cùng mà nó hằng ao ước... (...)
 
Sự thuần khiết  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Vào một ngày trời yên, cậu bé bơi thuyền lá ra giữa hồ. Cậu bơi chầm chậm để đi tìm “một nơi kỳ lạ” — cậu nghĩ thế. Đã hai ba lần cậu dừng lại, rồi bơi tiếp vì chưa hài lòng. Cuối cùng cậu cũng tìm được nơi mà cậu muốn... (...)
 
Tranh khoả thân  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Khi vị giáo sư đi rồi, tôi nhìn lại bức tranh. Một thiếu nữ khoả thân với tư thế nằm nghiêng, hai chân bắt chéo qua nhau che khuất cái “lỗ đen vũ trụ”; một tay gập lại làm gối, tay kia thả dài theo thân; bầu vú bên trái căng và lộ rõ nước da trắng ngần... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021