thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Viên sỏi dị dạng

 

Tôi đã chạy bộ trên bờ biển năm nào, tình cờ bắt gặp một viên sỏi dị dạng. Tôi cầm viên sỏi, săm soi, thấy như có gì quen thuộc. Rồi thuận tay, tôi bỏ viên sỏi vào trong túi áo lạnh. Không hiểu sao, tôi không bao giờ liệng viên sỏi đi. Thoáng chốc, nó nằm trong túi áo tôi suốt ba mươi năm trời.

Ba mươi năm là bao nhiêu lâu? Trong thời gian đó, tôi thay không biết bao nhiêu chiếc áo mới. Tôi bỏ cả chục chiếc áo lạnh cũ, nhưng không bỏ viên sỏi; mặc dù viên sỏi không có một ý nghĩa nào đối với tôi cả. Nó chỉ là viên sỏi dị dạng. Nó chỉ là một hình dáng lạ kỳ tôi bắt gặp trên bãi biển.

Bạn hỏi điều gì khiến cho tôi giữ lại viên sỏi trong ba mươi năm? Bạn muốn tôi đưa ra một lý do thật quan trọng. Bạn cho tôi là một con người tình cảm. Tôi thưa là không. Viên sỏi không hề có một chút gì liên quan đến thế giới tình cảm của tôi. Viên sỏi nằm đó, trong chiếc túi áo, nơi mà mỗi lần tôi thọc tay vào thì thấy cồm cộm, và nghĩ: “À, viên sỏi dị dạng.”

Không ai nhận ra sự có mặt của viên sỏi. Gia đình tôi không biết gì đã đành, mà ngay chính bản thân tôi cũng thường xuyên quên viên sỏi. Một vật gì đi theo mình suốt ba mươi năm thì trở nên rất quan trọng đối với mình mới phải chớ; dù đó chỉ là một viên sỏi. Nhưng mà tôi xin thưa, nó chỉ là một viên sỏi. Nó lại là một viên sỏi dị dạng.

Chắc bạn đang nghĩ: “Sao anh không liệng viên sỏi đi!” Tôi không biết trả lời bạn như thế nào đây. Trong suốt ba mươi năm đó, mỗi khi chạm tới viên sỏi, tôi chưa bao giờ nảy ra ý định liệng viên sỏi. Nó nằm đó, trong chiếc túi áo, như một điều hết sức tự nhiên. Tự nhiên đến độ mà khi thay một chiếc áo lạnh, tôi lại móc viên sỏi bỏ qua túi áo lạnh mới trước khi cất chiếc áo lạnh cũ đi.

Tại sao? Bạn muốn tôi giải thích. Tôi cũng muốn có một lời giải thích chính đáng cho chính mình. Tôi cũng ngạc nhiên về sự có mặt lâu dài của viên sỏi ở trong cuộc đời mình. Bạn không hỏi, thì tôi không để ý. Bạn càng hỏi thì tôi càng thêm bối rối. Tôi cảm thấy lạ lùng về thái độ của mình: giữ bên mình một viên sỏi suốt ba mươi năm trời, mà không hề biết gì về sự có mặt của nó.

Bạn thắc mắc tại sao tôi lại viết về viên sỏi? Tôi xin thưa là chính tôi cũng không biết. Tôi trở thành một con người ngu si kỳ lạ. Những câu hỏi của bạn bỗng trở nên thật khó trả lời. Tôi đang viết về một viên sỏi sao? Viên sỏi nào vậy? Một viên sỏi dị dạng hả? Thôi, đúng rồi. Chính là viên sỏi đang nằm trong túi áo tôi đây. Tôi không biết tại sao tôi lại viết về viên sỏi. Nhất định không phải là tôi hết đề tài để viết. Tôi có thiếu gì chuyện để viết. Cái đầu của tôi là một kho tàng truyện ngắn và truyện dài.

Tôi đâm ra nghi ngờ. Biết đâu chính bạn cũng có một viên sỏi dị dạng ở trong túi áo mà không để ý. Bạn hãy thử đưa tay vào túi áo xem. Bạn thử soát bên túi áo phải, túi áo trái, và soát luôn những chiếc túi trong của chiếc áo lạnh. Bạn có thấy gì không? Không hả? Vậy thì lạ thật. Bạn và tôi đều là những người sống trong quên lãng. Chúng ta vô tình với những viên sỏi. Chúng ta sống với một cái gì quen thuộc trong suốt ba mươi, bốn mươi năm với một tâm trạng thờ ơ, không quan tâm. Ừ, viên sỏi nằm đó chớ đi đâu mất mà sợ. Chúng ta đưa tay sờ mó vào viên sỏi, vậy thôi. Bạn gọi nó là một người bạn trung thành cũng được. Nhưng tôi thấy mình đáng trách làm sao, về thái độ vô cùng lạnh lùng, tới mức độ quên lãng đối với viên sỏi dị dạng.

Bạn có quyền đưa tôi ra toà. Tôi sẽ không có lời gì để biện minh cho mình. Tôi có tội. Tôi phải có can đảm để nhận lỗi. Giả dụ tôi có thái độ ghét bỏ đối với viên sỏi, thì tội của tôi có thể còn nhẹ. Tôi không thích, chán ghét, hắt hủi và liệng viên sỏi xuống đường. Điều này không có gì là lạ. Thậm chí, tôi có thể nói nặng, nói nhẹ viên sỏi trước khi ly khai nó. Tôi có quyền phì cười, chế giễu về hình dáng lạ kỳ của viên sỏi. Tôi làm cho viên sỏi bật khóc, tủi thân. Tôi tàn nhẫn, ác độc trong cử chỉ và lời nói đối với viên sỏi. Vâng, nếu tôi đã cạn tàu ráo máng với nó như vậy thì tôi vẫn còn nhân đạo hơn là giữ nó bên mình ba mươi năm trời mà không hề có chút gì quan tâm tới nó.

Bạn hỏi tôi viên sỏi màu gì, thì tôi sẽ ngớ ngẩn cho mà xem. Và bạn hỏi hình dáng viên sỏi ra sao, thì tôi cũng mù tịt. Tôi chỉ biết nó là hòn sỏi dị dạng. Nó không giống với những viên sỏi khác. Nhìn nó, tôi thấy lạ, và thò tay lượm nó bỏ vào túi áo, giữ luôn nó bên mình suốt ba mươi năm trời.

Bạn hãy kêu gọi luật pháp bỏ tù tôi. Ở trong tù, tôi sẽ thấy tâm tư mình thư thái. Tôi sẽ bớt ân hận, bứt rứt. Tôi phạm vào một lỗi lầm nghiêm trọng trong suốt ba mươi năm mà không hề hay biết. Ngu si cũng là một cái tội. Và tôi thấy mình đáng bị trừng phạt. Tôi ngờ ngợ cảm thấy bạn cũng mắc phải cái tội như tôi. Nhưng bạn nói là bạn không có viên sỏi trong túi áo; vậy thì tôi sai lầm. Chỉ có tôi mới là người mang tội.

Bây giờ, tôi nên làm gì với viên sỏi? Tôi có thể đặt viên sỏi ở một vị trí thật trang trọng ở trong nhà tôi. Tôi bày tỏ tấm lòng trân quí của mình đối với viên sỏi. Nhưng tôi có thật trân quí viên sỏi dị dạng hay không? Nó chỉ là một viên sỏi. Tôi sẽ phải giải thích với bạn bè tôi rằng đây không phải là một viên sỏi tầm thường. Một vật tầm thường như viên sỏi, ở bên cạnh tôi suốt ba mươi năm tự nhiên trở thành một cái gì thật quí giá. Và như vậy, tôi đang đề cao chính bản thân mình. Hơn nữa, nếu ai biết rằng trong ba mươi năm đó, tôi đã thờ ơ và quên lãng đối với viên sỏi như thế nào thì người ta sẽ khinh bỉ tôi.

Tôi có thể liệng viên sỏi. Tôi ngưng viết, bước ra ngoài và vứt viên sỏi đi như nó chưa từng có mặt trong cuộc đời mình. Bạn ạ, tôi làm như vậy không được. Tôi bỗng trở nên tình cảm và bịn rịn. Tôi biến thành một con người đạo đức giả. Tôi làm như là mình biết thương xót viên sỏi. Tôi là một con người không có trái tim, bỏ quên viên sỏi trong thời gian ba mươi năm trời; và bây giờ tôi lại nói về tình thương đối với viên sỏi. Bạn có từng bỏ quên ai trong suốt ba mươi năm chưa? Bạn sống với một người nào đó, không hề ý thức tới sự có mặt của người đó bên cạnh mình, rồi ba mươi năm sau, bạn không nỡ xa lìa người mà bạn đã thờ ơ, quên lãng, bởi vì bạn thương người đó. Không, tôi không hề thương viên sỏi. Thái độ của tôi là thái độ của một con người nhu nhược và đạo đức giả, vậy thôi.

Câu chuyện về viên sỏi dị dạng là một câu chuyện vô duyên, không có đầu đuôi gì cả. Tôi làm mất thời giờ của bạn, cũng như tôi làm mất thời giờ của viên sỏi. Đúng ra, viên sỏi được quyền nằm chơi trên bãi biển trong ba mươi năm trời. Nó lại nằm trong túi áo của tôi. Nó không được hít thở khí trời bao la. Nó không được nghe tiếng sóng biển rì rào. Nó không được trôi lăn trên những làn cát mịn. Tôi làm hại cuộc đời viên sỏi bởi sự ngu si và nhu nhược của mình. Tôi có tội. Không một ai có quyền tha thứ cho tôi.

Bạn ơi, bạn là một người may mắn. Bạn không có viên sỏi trong túi. Và tôi nghĩ, bạn không thể nào thông cảm cho tôi. Tôi là một người mang trọng tội. Tôi có tội làm hại cuộc đời của một viên sỏi. Từ nay, tôi sẽ luôn cầu nguyện, chúc cho đừng có người nào mắc phải cái tội tày đình như tôi. Tội quên lãng, tội thờ ơ, tội ngu si, tội nhu nhược, tội đạo đức giả và bao nhiêu tội lỗi khác mà tôi chưa nhìn thấy. Nặng nhất là cái tội quên lãng. Tôi hết lòng cầu mong rằng trong cuộc đời này, đừng ai nhẫn tâm bỏ quên ai; như tôi đã đành đoạn thờ ơ, đối với một viên sỏi dị dạng, trong suốt ba mươi năm trời.

 

Canada, 17-07-2008

 

 

Tác phẩm của Lữ đã đăng trên Tiền Vệ:

Mặt trời lên, vẫn thơ  (truyện / tuỳ bút) 
Mặt trời vẫn lên mỗi ngày, và vẫn thơ. Không có ngày nào cảnh mặt trời lên lại giống một ngày nào cả. Thơ là vậy. Thơ tức là một sự lặp lại, mà vẫn mới hoài, mới hoài... (...)
 
Em sẽ gọi anh mỗi ngày  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Tôi muốn có thêm không gian cho riêng mình. Sống với nhau lâu như vậy, thân thể và tâm hồn của chúng tôi như muốn dính liền vào nhau. Thật khó mà phân biệt được đâu là cánh tay của tôi, và đâu là cánh tay của nàng... (...)
 
Má trở về với sự yên tĩnh  (truyện / tuỳ bút) 
Một mai, khi má trút hơi thở cuối cùng, thì các con đừng cảm thấy mất mát. Ngay khi còn sống với các con đây, má đã hiểu thế nào là yên tĩnh. Má sẽ trở về với sự yên tĩnh đó... (...)
 
Con bọ trên nụ bồ công anh  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi vừa nhận thư của cô bé. Anh nhớ đó, cái cô bé tự cho là mình rối loạn tâm thần. Những lần trước, toà soạn chuyển các lá thư điện tử cho tôi. Nhưng hôm nay thì tôi nhận được một lá thư viết tay hẳn hoi. Không biết do đâu mà cô bé biết địa chỉ của tôi... (...)
 
Đi ngang một khu rừng  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Một người đi bên trái và một người đi bên phải. Người bên phải nói: “Tôi...” thì người bên trái cũng nói: “Tôi...” Cả hai người chỉ là một, cho nên hai người đồng lên tiếng một lần. Thật là rắc rối... (...)
 
Trở về với đất  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Con sâu đã chết rồi. Nó chết khi cành hoa vừa héo. Cành hoa được tôi cắt vào, chưng trên bàn học, đã mang theo một con sâu giữa lòng đoá hoa... (...)
 
Sống chung  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Anh Thành đi xa. Anh đi lâu lắm. Có người không để ý sự vắng mặt của anh Thành. Với họ, anh Thành có mặt, hay vắng mặt thì cũng vậy thôi... (...)
 
Tôi rủ cô bé đi biển. Đúng ra thì cô nên từ chối. Làm sao cô có thể tin một người như tôi được. Hoặc tệ hơn nữa, câu chuyện giữa chúng tôi bắt đầu như vầy: cô bé đề nghị tôi ra biển chơi... (...)
 
Cái sân vuông và nơi thờ Phật  (truyện / tuỳ bút) 
... Bây giờ, trên trang giấy trắng này, tôi lại bắt gặp cái sân vuông ngày xưa. Trang giấy cũng là sân vuông. Tôi lại nắm cái quyền sáng tạo... (...)
 
May sao, em chậm lại  (truyện / tuỳ bút) 
... Có người nói với tôi: “Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa.” Câu nói làm cho tôi suy nghĩ nhiều. Càng suy nghĩ, tôi càng ngạc nhiên vì nhận ra rằng chúng ta không thể nào đo lường thời gian cả. Chúng ta đo đạc thời gian bằng cái gì?... (...)
 
Vẽ bằng đôi chân  (truyện / tuỳ bút) 
... Đến lúc đó, tôi mới biết mình không phải là một người. Tôi là hai người. Tôi có hai linh hồn nằm trong một thân thể. Khi vẽ bằng chân phải, tôi là một người khác. Khi vẽ bằng chân trái, tôi lại là một người khác. Khi vẽ bằng cả hai chân, tôi là hai người... (...)
 
Hai anh em và con trâu hạnh phúc  (truyện / tuỳ bút) 
... — Từ ngày không còn ở trong chuồng nữa, tôi thấy mình thật tự do... — Tao không biết mày học đâu những danh từ như hạnh phúc, tự do. Mày là một con trâu, thì suốt đời mày vẫn là một con trâu. Mày hiểu không? ... (...)
 
Cái thật và cái mới trong thơ  (tiểu luận / nhận định) 
Làm thơ, nhiều người thấy khó. Thực ra làm thơ hay mới khó. Khó nhất là bài thơ nói lên được con người của mình. Thi sĩ Cao Bá Quát viết: “Kỹ thuật làm thơ tuy quan trọng, nhưng không quan trọng bằng bài thơ nói lên được cái tính chất riêng của mình.” ... (...)
 
Người không đầu  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào, vì tôi không phải là một con người bình thường. Tôi kể chuyện của mình như một người bất thường... (...)
 
... Ông nói: “Tôi không biết mình đã mất gì. Chắc chắn là tên trộm đã lấy của tôi một vật thật quí giá. Nhưng hiện giờ, nhìn bề ngoài, có vẻ như tên trộm không lấy đi một thứ gì cả. Tôi nghi lắm.” ... (...)
 
Bức tường lạnh  (truyện / tuỳ bút) 
... Mỗi lần nghĩ về phía bên kia bức tường, tôi mường tượng đến một thế giới lạnh. Phía bên kia không có màu xanh, tôi nhớ vậy. Một thế giới không có màu xanh. Thế giới lạnh. Thế giới nằm sau bức tường lạnh... (...)
 
Bên lò sưởi đỏ  (truyện / tuỳ bút) 
... Hãy tưởng tượng, ta ra chợ, mua một kí lô thời gian, loại thượng hảo hạng. Một kí lô thời gian được gói lại thật cẩn thận, và người bán hàng còn dặn dò: “Phải nhẹ tay, thời gian dễ vỡ lắm đó.” Ta hân hoan đem gói hàng về nhà, hí hửng mời mọi người lại rồi từ từ mở gói hàng ra. Ai nấy đều trố mắt, trầm trồ: “Ồ, thời gian! Đẹp thật!” ... (...)
 
Hơi thơ cuối cùng  (truyện / tuỳ bút) 
... Đừng cho rằng sau khi tôi chết thì thơ sẽ không còn nữa. Nơi nào có trang giấy trắng, thì nơi đó sẽ có thơ... (...)
 
Đi về phương bắc  (truyện / tuỳ bút) 
... Chúng ta không đi như những con người lưu lạc. Đôi chân chúng ta chứa đầy tự do. Tự do như một bài thơ mới. Tự do như một bài thơ mới hoài. Bài thơ trắng hoài, mới tinh như sự sống... (...)
 
Cánh đồng phương bắc  (truyện / tuỳ bút) 
Anh có biết về phương bắc không? Dạ không. Tôi sẽ kể anh nghe về phương bắc. Phương bắc có những cánh đồng tuyết trắng. Tôi đã từng đi, và cảm thấy thật lạc loài trên những cánh đồng bao la đó... (...)
 
Em là một nụ cười  (truyện / tuỳ bút) 
... Con người đi tìm những gì mà họ đã có. Con người luôn luôn mơ ước. Nhưng mà thực tại đẹp quá. Thực tại là một giấc mơ đẹp hơn tất cả mọi giấc mơ của con người. Sự sống là một giấc mơ đã trở thành sự thật. Một đoá hoa, một chiếc lá, một tia nắng, một áng mây… luôn làm cho tôi kinh ngạc. Rồi tôi tự hỏi: sự sống đây sao? Đẹp thật... (...)
 
Khu vườn của mẹ  (truyện / tuỳ bút) 
... Cọng ngò non quan sát chung quanh, rồi nhận xét: “Khu vườn của mẹ. Cái tên thật là đẹp.” Tôi chưa bao giờ nghĩ đến “Khu vườn của mẹ” là một cái tên đặc biệt. Rồi một hôm khác, cọng ngò non lại nói: “Khu vườn của mẹ rộng thật.” Đó lại là một khám phá mới của cọng ngò. Em tin không? Mỗi khám phá của cọng ngò, đồng thời cũng là khám phá của tôi... (...)
 
Góc vườn  (truyện / tuỳ bút) 
... Tôi đã bắt đầu thấy vẻ đẹp của những khối đá nặng nề đang bay trên trời. Có những khối đá to như một toà nhà lầu trăm tầng, bay chầm chậm bên cạnh những khối đá nhỏ hơn. Bầu trời có một nét đẹp hùng tráng... (...)
 
Mỗi ngày, tôi trẻ lại  (truyện / tuỳ bút) 
Trong rừng thu, tôi đã nghe lá nói. Những chiếc lá xì xào với nhau mỗi khi cơn gió đến. Thoạt đầu, tôi nghe lá nói tiếng Hoà Lan. Rồi tôi nghe lá nói tiếng Việt... (...)
 
Giấc ngủ bình an của mặt trời  (truyện / tuỳ bút) 
Chiều hôm đó, mặt trời bị thương. Một con chim lớn đã mổ vào trái tim của mặt trời. Máu chảy ra đỏ ối khắp một vùng. Cả những đám mây trắng thong dong nhất cũng bị vấy đầy máu đỏ... (...)
 
Núi mở cõi thong dong  (truyện / tuỳ bút) 
Đó là lần đầu tôi thấy bầu trời. Bầu trời xanh biếc đẹp lạ thường. Bầu trời với không gian bao la. Đi từng bước một lên núi, tôi linh cảm như có một cái gì phía sau đang vẫy gọi. Tôi quay lưng lại thì chợt nhìn thấy... (...)
 
Thơ từ trang giấy trắng  (tiểu luận / nhận định) 
... Một bài thơ hay sẽ vượt qua cõi ngôn ngữ. Cho nên thay vì dùng chữ “làm thơ”, ta cũng có thể viết “đàn thơ”, “vẽ thơ”, “hát thơ”, “đi thơ”, “dạo thơ”, “ngồi thơ”, “nằm thơ”... Một bài thơ chân thật bắt đầu từ một trang giấy trắng, và luôn luôn trở về với trang giấy trắng... (...)
 
Cười trước mùa xuân  (truyện / tuỳ bút) 
... Những chế độ độc tài thường sợ thi sĩ. Thi sĩ mang sự sống đến cho con người. Khi sự sống có mặt, thì mọi chế độ độc tài phải sụp đổ. Mà tất cả bắt đầu bằng một chữ. Cái chữ đó... (...)
 
Con quỷ  (truyện / tuỳ bút) 
Anh đã từng sống với quỷ chưa? Dạ chưa. Tôi đã sống với quỷ. Ở trong địa ngục? Phải rồi, ở trong một địa ngục. Địa ngục nóng bức, có lửa cháy. Ngày nào con quỷ cũng tìm cách làm khổ tôi... (...)
 
Căn phòng trống [V]  (truyện / tuỳ bút) 
Chàng nói: “Để tôi đi vào căn phòng trống.” Họ ngạc nhiên, hỏi: “Anh tự nguyện?” Chàng trả lời: “Không, tôi không tự nguyện. Nếu tự nguyện có nghĩa là tôi có quyền chọn lựa. Tôi không có cái quyền đó.” Nói rồi, chàng tự động đi vào... (...)
 
Căn phòng trống [IV]  (truyện / tuỳ bút) 
Họ nói: “Anh hãy tự vào căn phòng. Chúng tôi không rảnh để đưa anh vào đâu.” Chàng trả lời: “Vâng, tôi sẽ tự vào căn phòng trống.” Chàng loay hoay tìm hoài mà không thấy lối vào. Chàng nói: “Hãy chỉ cho tôi lối vào.” Họ bật cười: “Làm gì có lối vào. Nếu có lối vào thì căn phòng đã không có tên là căn phòng trống nữa.” ... (...)
 
Căn phòng trống [III]  (truyện / tuỳ bút) 
Họ mời chàng vào căn phòng trống. Thái độ của họ lịch sự, không ép buộc. Chàng bước vào phòng với một gương mặt chấp nhận, không chống trả. Chàng đã hiểu rằng họ không có một chọn lựa nào khác. Chàng cũng vậy, nếu được chọn lựa thì chàng không bước vào... (...)
 
Căn phòng trống [II]  (truyện / tuỳ bút) 
Họ lại để chàng vào một căn phòng trống. Chàng la lớn: “Không! Tôi không muốn vào một căn phòng trống.” Nhưng họ nói: “Anh phải vào. Anh không có một chọn lựa nào khác. Anh nên nhớ: chúng ta không có quyền chọn lựa.” ... (...)
 
Căn phòng trống [I]  (truyện / tuỳ bút) 
Họ để chàng vào một căn phòng. Căn phòng trống dễ sợ. Không một đồ vật nào có mặt trong căn phòng. Hình như không có cả một hạt bụi... (...)
 
Tình anh em  (truyện / tuỳ bút) 
“Ngày hôm nay, con được đi nhiều nơi để thuyết giảng, cũng như cậu ngày xưa vậy. Con sẽ nói thay cho cậu. Con nói về tình anh em. Và con sẽ không nói những lời gieo rắc hận thù. Cậu yên tâm.” ... (...)
 
Tiếng Việt gần  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Anh nói: “Xxx xxx xxxx xxxx xxx xxx, xxx xxxx.” Tôi mỉm cười, đồng ý. Gương mặt của anh vui lên. Rồi anh lại hỏi: “Xxxx xxxx xxx xxxx?” Tôi lại mỉm cười... (...)
 
Vẻ đẹp của hạnh phúc  (truyện / tuỳ bút) 
... Khi hạnh phúc, mẹ tôi đẹp ra. Bà soi gương, trong ánh mắt ngời lên một chút hãnh diện. Một chút hãnh diện đó là niềm vui vô biên của chúng tôi... (...)
 
Đôi mắt của Van Gogh  (truyện / tuỳ bút) 
... Tôi tưởng tượng chàng điên Van Gogh được một bà hàng xóm gọi lại, tặng cho một gói mận tươi rồi vui vẻ nói: “Hôm nay trời đẹp lắm. Chắc anh lại đi vẽ những cánh đồng hướng dương?”... (...)
 
Một ngày với Vermeer  (truyện / tuỳ bút) 
... Có phải là chúng tôi vẫn còn đang ‘nhìn trộm’? Chúng tôi đang ‘nhìn trộm’ sự sống nhộn nhịp của hàng trăm con người bên dưới? Cũng trên nóc nhà thờ, chúng tôi thấy một con chim bồ câu mới chết. Con bồ câu bạn vẫn còn quanh quẩn chung quanh... (...)
 
Tôi vẫn nhận ra em  (truyện / tuỳ bút) 
... Một giây lát là bao nhiêu lâu? Một hai giây? Hay là vài mươi phút nữa? Hơi thở của em là chiếc kim gió đang chạy trên đồng hồ của sự sống. Khi nào hơi thở ngừng lại, thì cuộc hành trình kỳ diệu của em bắt đầu... (...)
 
Trầm hương  (truyện / tuỳ bút) 
Ngày xưa, có một người muốn đi tìm trầm. Anh nghe nói là trầm thơm lắm. Anh sắm sửa những vật dụng cần thiết để vào rừng, quyết tâm tìm cho ra cây trầm... (...)
 
Mùa thị dẻ  (truyện / tuỳ bút) 
... Mùa thu đang đi tới. Ta có thể nhận diện mùa thu như một sự trở lại. Nhưng trong đó, có những cái sẽ chỉ tới với chúng ta một lần, duy nhất... (...)
 
Lặng lẽ ở trong thiên đàng  (truyện / tuỳ bút) 
... Dưới chân đồi, sương mù dày đặc. Mặt trăng vẫn còn treo trên trời cao. Từ đám sương mù, vài con chim sẻ bay vút lên, lượn đôi ba vòng dưới ánh trăng buổi sáng. Tự nhiên, tôi có cảm tưởng mình đang đứng trên thiên đàng. Dưới lớp sương mù là thế gian... (...)
 
... Em vẫn tưởng là mặt trời đánh thức đàn chim đấy ư? Em thật là ngây thơ. Chính đàn chim đã đánh thức mặt trời của chúng ta đó em. Tiếng chim hót thật vui, đánh thức mặt trời, cây cỏ và đánh thức chúng ta... (...)
 
Người đi bộ  (truyện / tuỳ bút) 
... Ở trong anh, đoá hoa bằng lăng anh bắt gặp ban sáng vẫn còn đang nở rộ, và mỉm cười. Nó như muốn nói với anh rằng: “Cảm ơn anh đã nhìn thấy tôi. Cảm ơn anh đã nở nụ cười. Cảm ơn, người đi bộ.” ... (...)
 
Tình bạn  (truyện / tuỳ bút) 
... Viết văn không phải là ghi chép những dòng chữ đẹp xuống giấy trắng. Viết văn là sống đời sống của mình cho có chiều sâu. Ta không chỉ viết khi cầm tới cây bút... (...)
 
Bên trăng, tôi chưa ngủ  (truyện / tuỳ bút) 
... Ánh trăng hôm đó thật lạ lùng. Đó là một vành trăng sáng. Nhưng chưa bao giờ tôi tiếp xúc với một ánh sáng nào kỳ lạ như vậy. Nó sáng từ trong lòng tôi mà sáng ra... (...)
 
Chỉ toàn là thơ, em biết không?  (truyện / tuỳ bút) 
Em hãy thử tưởng tượng, cứ mỗi buổi sáng, ta thức dậy và mang tâm trạng của một chàng trai trẻ đang biết yêu lần đầu. Đó là một cảm giác thật hạnh phúc. Ta nhìn cuộc đời, thấy cái gì cũng đáng yêu cả. Rồi ta ngồi xuống bàn học, lấy ra một tờ giấy trắng... (...)
 
Chơi nước biếc, ẩn non xanh  (truyện / tuỳ bút) 
... Sự thảnh thơi không phải một cái gì có sẵn, chờ đợi chúng ta trong tương lai. Thong dong, thảnh thơi là hoa trái của sự sáng tạo. Con người ngừng sáng tạo, thì sẽ bị kẹt vào thế giới đầy dẫy những ràng buộc, chật chội... (...)
 
Con đường tùng, bướm đậu  (truyện / tuỳ bút) 
... Có lẽ anh cho rằng con bướm kia là hoá thân của ba tôi. Cũng có thể lắm. Vào một kiếp xa xưa, ba tôi là Trang Tử, nằm mơ thấy mình hoá bướm... (...)
 
Một buổi sáng  (truyện / tuỳ bút) 
Buổi sáng, vừa thức dậy thì đã có nắng ấm và gió mát. Tôi còn mong muốn gì hơn nữa? Nhưng cuộc đời thì cứ rộng lượng. Bên bờ cỏ ven đường, một đàn bướm tím đang nhịp nhàng bay lượn. Bướm tím ở đâu mà nhiều vậy?... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021