thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Lưu trữ tư liệu & Những chuyến tàu về tỉnh lẻ

 

Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn,
gửi Thận Nhiên và ga Bình Triệu.

 

Jefferson Navicky dạy tác văn tại Southern Maine Community College. Tác phẩm của ông đã xuất hiện trên các tạp chí Omphalos, POM2, Chain, Tarpaulin Sky, Octopus, Phoebe, Bombay Gin và một số tạp chí khác. Năm 2006, ông đã xuất bản hai cuốn sách: Map of the Second Person (Black Lodge Press) và The Gatherer (PulpBits).

 

 

LƯU TRỮ TƯ LIỆU

 

Bạn đứng trên sân ga, đợi tàu. Chẳng mấy chốc nữa là đến giờ tàu vào ga. Bạn đứng với nhiều người khác, sau một chuyến nghỉ mát cuối tuần ở miền quê. Trời đã xế chiều và nhiều người ăn bánh mì kẹp thịt. Nhiều người đọc báo, thình thoảng dừng lại để ngó theo hai lằn đường rầy trải dài đến ngoài tầm mắt. Bạn hỏi người đàn ông bên cạnh bạn bây giờ là mấy giờ. Hắn nói giờ. Rồi hắn hỏi vì sao vào dịp nghỉ cuối tuần này bạn lại về miền quê. Bạn nói, “Để xem lá đổi màu và để thoát khỏi thành phố.” Hắn nói hắn dàn dựng nhạc kịch. Hắn nói tiếng Anh bằng giọng người Đức đậm đặc. Hắn hỏi bạn làm gì. Bạn nói bạn là nhà văn. Tôi đã nghĩ như thế, hắn nói, và bạn viết về điều gì? Khi bạn sắp thốt ra câu trả lời, có ai đó la lên, “Tàu đến! Tàu đến!” Bạn nhìn đường rầy, mong thấy đoàn tàu, nhưng chẳng thấy gì cả. Ai nấy đứng trên sân ga đều bắt đầu hối hả di chuyển đến sát góc thềm, lấn vào nhau. Thế nhưng, bạn vẫn không thấy chiếc tàu nào đang đến gần. Đám đông hành khách nhốn nháo lộn xộn khiến bạn không nghe được điều gì khác. Một người nào đó lại la lên, “Tàu đến! Tàu đến!” Người đàn ông nói giọng Đức mỉm cười với bạn trong lúc hắn nhấc va-li để chuẩn bị lên tàu. Tất cả những người khác đều di chuyển vùn vụt, chỉ có một mình hắn là bất động, kẹt vào một nhánh rẽ ngắn ngủi của thời gian. “Tôi đang viết về điều này!” bạn hét về phía người đàn ông nói giọng Đức nhưng đám đông nhốn nháo đã lấn vào giữa bạn và hắn. Hành khách bắt đầu xô mạnh bạn về phía trước. Bạn hụt chân, ngã ra khỏi thềm ga cùng với những người hành khách khác. Bạn không biết có phải đoàn tàu đang trờ tới ngay trước mặt bạn hay không, nhưng bạn cảm thấy khoan khoái vì biết mình đang viết. Tuy nhiên, cảm giác khoan khoái này lại pha lẫn với một nỗi buồn ngọt ngào tê tái vì bạn nhận ra rằng cuộc đời của bạn chẳng gì hơn là một cuộc thực tập lưu trữ tư liệu.

 

NHỮNG CHUYẾN TÀU VỀ TỈNH LẺ

 

Hắn hướng dẫn cho tôi những lộ trình chính xác nhưng phức tạp qua giọng nói ấy của hắn, giọng nói của những cuốn tiểu thuyết của hắn. Tôi đi theo những lộ trình ấy không hề thắc mắc; thay vì lấy chuyến tàu về Cardiff như lúc đầu tôi đã dự định, tôi nhảy lên một chuyến tàu khác chạy về Lance. Mất hướng ở một nơi nào đó, tôi gọi hắn lần nữa để nhờ giúp đỡ. hông nhịn được cười, hắn nói, “Bây giờ thì tiêu đời mày rồi, Robert ạ. Mày lạc đường rồi.” Không hề hấn gì, tôi nói, tôi sẽ quay trở lại và đi về nhà. Hắn đáp, “Nhưng mày sẽ không bao giờ trở về nhà được nữa, Robert. Không bao giờ.” Hắn chẳng biết tôi đang ở đâu hay làm cách nào tìm ra lối để trở lại cho kịp cuộc họp. Giọng nói của hắn còn văng vẳng trong tai tôi một lúc lâu sau khi tôi nện cái ống nói xuống máy điện thoại thuê. Tôi đã mang theo một cái va-li màu nâu rám mà cái quai của nó đã bị đứt nhiều năm trước ở Buenos Aires trong một cuộc tranh cãi về một câu thơ của Chateaubriand, nhưng tôi vẫn còn vác nó đến tất cả những cuộc họp vì các ngăn của nó đủ chỗ thong thả cho những cuốn sách của tôi. Tôi soát lại cái va-li của tôi trong một ngăn đựng đồ cá nhân ở nhà ga, và vì tôi còn nhiều thì giờ trước khi có chuyến tàu trở lại, tôi ra ngoài để tản bộ quanh cái thị trấn đồng quê nhỏ bé ấy. Lối đi trải đá cuội dẫn đến những con hẻm yên tĩnh, những trụ đèn đường và những khung cửa sổ buồn thiu nhìn ra đường phố. Trong một khung cửa sổ, tôi thấy trời đã xẩm tối, những dãy đèn đường lấp lánh sáng. Trong một khung cửa sổ khác, tôi thấy một kệ sách dưới ánh đèn mờ nhạt ven đường xe lửa. Những gáy sách chìm trong bóng tối, những tên sách và tên tác giả chập chờn như ma, và khi tôi đứng nhìn đăm đăm vào những cuốn sách, tôi thấy những khuôn mặt loé lên trước mắt tôi với vận tốc choáng ngợp, những khuôn mặt tôi đã ngưỡng mộ nhất, những khuôn mặt tôi đã yêu mến, đã bắt chước, đã ghen tỵ và đã giết chết trong con mắt của trí óc tôi, những khuôn mặt tôi đã bảo vệ, những khuôn mặt tôi đã đâm thủng, những khuôn mặt tôi đã ra sức chống chỏi và những khuôn mặt tôi đã kiếm tìm trong vô vọng. Và sau đó, trong cảm giác choáng váng, thình lình tôi nhớ đến cái va-li của tôi ở nhà ga, và tôi biết tôi phải trở lại với nó trước khi khuôn mặt của chính tôi biến mất.

 

 

----------------
Nguyên tác: “Archive and Trains to the Provinces” trong Cafe Irreal, Issue 29, Winter 2009.
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021