thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Mụ già và nghi lễ

 

Mụ ngồi xuống và nhìn nó. Mụ nguyền rủa vào sự tồn tại của nó. Vì nó mà cuộc đời mụ thành ra tăm tối thế này. Không có nó, có thể mụ đã trở thành một nhà thơ và trong túi của mụ đã đầy ắp thơ. Mụ khăng khăng như vậy, bởi ngày xưa mụ thích nhất là được ngắm vầng trăng khuyết.

Nó là nỗi oan truyền kiếp của mụ. Mụ không biết ai đã tạo ra nó, ai đã rước nó về. Trông nó như những mạng nhện.

Mụ vướng vào nó kể từ khi biết mình là một con người. Mụ cũng đã từng chấp nhận nó bởi tổ tiên mụ đã chấp nhận nó. Tổ tiên mụ cũng đã từng thích làm thơ.

Nhưng bây giờ thì mụ muốn thoát khỏi nó. Nó là kẻ tội đồ đáng phải đày xuống dưới chín tầng địa ngục. Mụ vui sướng khi nghĩ rằng địa ngục sẽ còn sâu hơn thế. Mụ cười man rợ và độc ác. Nó đã níu cho thân mụ thành ra còm cõi thế này.

Đêm tân hôn. Gã đàn ông quay mặt đi khi nhìn thấy những vết sẹo sần sùi trên đôi vai mụ. Gã quay mặt đi và tỏ vẻ kinh tởm vô cùng, đến nỗi bọt mép của gã phì cả ra ngoài. Chính mụ cũng kinh tởm những vết sẹo đó. Mỗi khi sờ vào hay nhìn thấy chúng, mụ lại cảm thấy buồn nôn. Đấy cũng chính là hậu quả do nó gây ra.

Muốn thoát khỏi nó mụ phải làm gì? Mụ không biết, cũng không ai chỉ cho mụ. Mụ chỉ biết nhìn nó. Mà hình như nó cũng nhìn mụ, và không hề nói năng. Có thể nó biết nó là một tội đồ. Nó im bặt.

Muốn thoát khỏi nó? Phải tiến hành một nghi lễ? Vâng, đúng thế phải tiến hành một nghi lễ. Mụ ý thức rõ điều này. Khi rước nó về, tổ tiên mụ cũng đã có những nghi lễ, tổ tiên mụ cũng đã từng quỳ trước nó. Trước khi giã từ nó, phải dành cho nó một nghi lễ.

Mụ đứng dậy. Mụ đi vòng quanh nó. Mụ cố nghĩ ra những vần thơ để ca tụng nó. Từ ngàn xưa tổ tiên mụ cũng đã làm thế. Nó chưa bao giờ là thần linh trong mụ, nó là quỷ sứ. Và đôi khi người ta cũng cần phải dành cho quỷ sứ những nghi lễ. Nghi lễ dành cho quỷ phải long trọng hơn những nghi lễ tầm thường khác. Mụ nhìn về phía mặt trời dần trôi về chân núi rồi quay lại nhìn nó. Mụ khấn nó hãy buông tha cho mụ để mụ được đứng thẳng lên như những kẻ tầm thường khác trên đời.

Bây giờ chỉ có ba thôi: mụ, nó, và buổi hoàng hôn đỏ rực. Mụ nói gì với hoàng hôn? Mụ nói là hoàng hôn đang cháy, cháy rực trong mụ. Mụ căm ghét hoàng hôn cũng như căm ghét nó bởi sau hoàng hôn sẽ là màn đêm ghẻ lạnh. Sau màn đêm sẽ là bình minh. Nó sẽ đoạ đày mụ nhiều hơn khi ngày mới đến.

Trong ngày mới, nó và mụ lại phải ra đi. Có khi cả hai rong ruổi trên những con đường cháy nắng, có khi lại phiêu bạt trên những cánh đồng vô tận. Đôi vai mụ càng ngày càng sần sùi và lở loét, nhưng không làm sao mà lở loét hơn tâm hồn của mụ.

Nếu nó là một bản tình ca thì mụ sẽ yêu thích nó. Nếu nó là một bài thơ thì mụ sẽ ca tụng nó. Đằng này nó là đất, là phân, là những gì hôi hám. Nó bê bết hết cả tuổi thanh xuân của mụ.

Phần sau của nghi lễ sẽ là nhảy múa. Mụ đốt lửa lên, lửa reo hò và lửa nhảy múa. Mụ nhảy múa cùng lửa, lửa và mụ nhảy múa quanh nó. Váy mụ tốc lên trong buổi hoàng hôn đỏ rực. Những ngón tay nhăn nheo của mụ bấu víu vào không trung. Nó im thin thít, hình như nó sợ mụ. Nó nhìn mụ lấm lét và hoài nghi.

Màn đêm đã buông xuống. Mụ biết mụ đã hoàn toàn thất bại. Nghi lễ phải chấm dứt, bởi nghi lễ của mụ không thể tiến hành trong màn đêm mù mịt trong lúc còn có một cái khác đang chờ đợi mụ. Cái đó có thể còn ghê gớm hơn cả nó.

Sau màn đêm sẽ là những ban mai gớm ghiếc. Trong ngày mới, nó và mụ lại phải rong ruổi trên những con đường vô tận hay trên những cánh đồng nứt nẻ vắng cánh cò bay. Mụ cúi xuống nhìn đôi vai của mình thêm một lần nữa qua những vệt sáng leo lét của ngày tàn.

Cuối cùng mụ và nó trở về nhà như sau bao nhiêu buổi hoàng hôn khác. Những đứa trẻ nheo nhóc đang chờ đợi mụ, và nó. Đôi quang gánh của mụ.

 

 

 

------------

Đã đăng:

Tôi không có lỗi với bà ta  (truyện / tuỳ bút) 
Thế rồi tôi rơi xuống giếng. Giếng sâu và mát lạnh. Đây có thể là một sự nhầm lẫn tai hại, một sự bất cẩn không thể nào tha thứ nhưng cũng có thể là một điều may mắn. Tôi thấy tự dưng mình sáng rõ một cách lạ thường... (...)
 
Những con chim lạ bay đi  (truyện / tuỳ bút) 
Trên đầu chúng tôi bắt đầu xuất hiện những con chim lạ, loài chim này chúng tôi chưa thấy bao giờ. Chúng bay về phương Bắc. Trăng hôm nay cũng rất lạ, trăng không vàng như những ngày qua, chúng tôi nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh. Đó có thể là một điềm báo, đôi khi là một niềm vui, nhưng những điều quái gở cũng có thể diễn ra... (...)
 
Bản chất  (truyện / tuỳ bút) 
Chàng đang thực hiện cuộc du ngoạn của mình. Châu Âu chàng đã đi hết, trên hành trình của mình chàng quyết định ghé thăm châu Á. Người ta hay nói vẻ đẹp phương Đông thu hút toàn nhân loại, chàng đã quyết định đến đó để tìm. Nhưng chàng chỉ đi du lịch qua sách mà thôi. Ở đây tôi muốn nói là chàng đọc sách và chàng cho đó là mình đang đi du lịch... (...)
 
Người đàn bà trên cây thập giá  (truyện / tuỳ bút) 
... Sau này khi tôi có đủ bản lĩnh để quay lại nơi đây thì cây thập giá và người đàn bà đã biến mất. Dấu vết còn lại là những vệt đen còn in trên lòng đường. Đó có thể là những vệt máu nhỏ xuống từ hai núm vú của người đàn bà trên cây thập giá?... (...)
 
Hắn đến từ biển cả  (truyện / tuỳ bút) 
... Hắn bảo tôi hãy chạy trốn, đi thật xa và nhớ đừng bao giờ ra biển. Tôi tin hắn, vì một lý do nào đó tôi không thể biết, cũng có thể vì hắn là người đến từ biển cả. Tôi đi về phía ngược chiều với hắn, tôi không làm theo lời hắn dặn. Tôi trốn ra biển. Biển mặn và lần đầu tiên tôi thấy rõ đường chân trời... (...)
 
Mọi thứ đã sắp đặt sẵn  (truyện / tuỳ bút) 
... Và bạn sẽ nguyền rủa tôi chứ gì nữa, bởi ngày mai tôi vẫn mang bộ quần áo của ngày hôm nay, hay nói đúng hơn, bộ quần áo duy nhất mà tôi có. Bạn ơi, trong ánh mắt của nàng nhìn tôi, tôi đã hiểu tất cả. Mọi thứ đã sắp đặt sẵn... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021