|
tha hương | những người bạn | những bóng ma | ngôi nhà thân thương của nhà văn | hạnh phúc ngắn ngủi
|
|
tha hương họ đưa lên nấm mộ tôi
những bông hoa tối
họ đưa lên mộ tôi những bước chân
tiếng nói họ thật gần, chúng xói như nước lũ
chúng làm tai tôi ù, cả mùi đinh tử hương trên nón họ và
những cái vằn vện hằn dưới giày họ
quê hương tôi đã thật gần
nhưng tôi không chạm tới
còn họ thì cứ ngày ngày đi qua tôi.
đáng lẽ ra, tôi không nên thức dậy.
những người bạn hai người
hai người đã chết
ít nhất là vậy
khi họ tìm ra nhau.
những bóng ma những bóng ma lờn vờn trong ngôi nhà cổ
hoang và xập xệ
những bóng ma
chúng viết, và chỉ viết hàng ngày
thời gian và mọi thứ đi qua chúng
chúng cũng đi qua chúng
chỉ còn lại những bóng ma
chúng viết
trên chiếc bàn, dưới ánh sáng nhờ và chiếc bóng đặt như áo khoác đằng sau ghế.
ngôi nhà thân thương của nhà văn họ trở về nhà
họ trở về nhà
họ chạm bàn tay vào nhà
họ ôm nó
họ khóc
họ ngập ngừng
rồi họ bỏ chạy khi có tiếng kêu ai đó
mang tên của họ.
hạnh phúc ngắn ngủi khi gặp nhau là khi họ biết còn quá sớm
hay quá trễ
cũng chẳng có gì khác nhau.
07.2010
---------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Lưu MêLan đã đăng trên Tiền Vệ
|