|
Khúc nhạc sớm và thành phố lửa
|
|
Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Anh “Aubade with Burning City”, trong tập thơ Night sky with exit wounds.
Ian Bùi hiệu đính.
Nam Việt Nam, ngày 29 tháng Tư, 1975: Đài Phát thanh Quân đội Hoa Kỳ đang phát bài “Giáng Sinh Trắng” của Irving Berlin như mật mã khởi động chiến dịch Gió Lốc. Chuyến di tản sau cùng bằng trực thăng dành cho các công dân Mỹ và người tị nạn Việt Nam khi Sài Gòn thất thủ.
Những cánh hoa sữa nằm vương vãi trên đường
như những mảnh tả tơi của váy áo cô gái.
Chúc các bạn có những ngày vui vẻ và sáng tươi…
Ông đổ sâm-banh vào tách, nâng lên môi cô.
Mở ra, ông nói.
Cô mở.
Bên ngoài, một người lính nhổ
điếu thuốc lá khi tiếng bước chân
dồn dập trên quảng trường như đá từ trên trời rơi xuống. Chúc tất cả
các bạn có một mùa Giáng Sinh trắng khi người cảnh sát công lộ
nới lại bao súng ngắn.
Tay ông lần theo đường viền
trên chiếc váy trắng của cô.
Mắt ông đen.
Tóc cô đen.
Một cây nến.
Bóng họ: Hai ngọn bấc.
Chiếc xe tải quân sự tăng tốc vượt qua ngã tư, tiếng con nít
la hét bên trong. Một chiếc xe đạp văng qua
cửa sổ. Khi bụi cuốn lên cao, một con chó đen
nằm trên đường, hổn hển thở, hai chân sau
dập nát vào vùng sáng
của một mùa Giáng Sinh trắng
Trên chiếc bàn đầu giường, một nhành mộc lan đơm hoa như bí mật lần đầu
hé mở.
Những ngọn cây lấp lánh và trẻ con lắng nghe, ông cảnh sát trưởng
úp mặt trong bể Coca-Cola.
Bức ảnh cầm tay của bố ông đẫm nước
bên vành tai trái.
Bài hát lướt qua thành phố như người góa phụ.
Giáng Sinh trắng... Giáng Sinh trắng... tôi đang mơ về một tấm màn tuyết
buông xuống từ vai cô.
Tuyết rơi lách tách trên cửa sổ. Tuyết vỡ tung thành mảnh
cùng với tiếng súng nổ, Bầu trời nhuộm đỏ.
Tuyết bám trên bầy xe tăng đang phá đổ những bức tường thành phố.
Một chiếc trực thăng đưa người sống ra khỏi tầm với.
Thành phố trắng tinh như trang giấy chờ mực vấy lên.
Một giọng nói trên radio la lớn chạy chạy chạy.
Những cánh hoa sữa trên thân mình con chó đen
như những mảnh tả tơi của váy áo cô gái.
Chúc các bạn có những ngày vui vẻ và sáng tươi. Cô nói
điều gì đó nhưng không ai trong họ nghe ra. Khách sạn
bên dưới họ rung lên. Chiếc giường một băng nguyên
rạn nứt.
Đừng sợ, ông nói, lúc trái bom đầu tiên thắp sáng
khuôn mặt họ, những người anh em của tôi đã thắng
và ngày mai...
Đèn tắt.
Tôi đang mơ. Tôi đang mơ...
nghe tiếng nhạc ngựa trên tuyết trắng...
Trên quảng trường bên dưới: một nữ tu, bốc cháy,
đang lặng lẽ chạy về phía thượng đế của cô —
Mở ra, ông nói.
Cô mở.
-----------------
Có thể đọc nguyên tác Anh ngữ của bài thơ trên trang Poetry Foundation
------------------------
Đã đăng:
Hôn theo kiểu Việt Nam (thơ) - Vuong, Ocean
Bà tôi hôn / như thể những trái bom nổ ở sân sau / chỗ bạc hà và hoa nhài sực hương / len qua cửa sổ nhà bếp / như thể đâu đó, những phần thân thể rơi vãi / và những ngọn lửa tìm đường quay trở lại... [Bản dịch của Pháp Hoan]
|