thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ngẫu ký (XVI-XVIII)

 

XVI

Một lúc nào đó, cái nhìn của tôi không gọi được tên hình ảnh tôi thấy. Nó rất thoả thích khi thoát ra khỏi tôi để về rong chơi trong chốn vô danh. Không có cõi giải thoát là chắc có chốn vô danh.

Như má tôi đã dặn dò lúc nhỏ, “Đi chơi một chút thôi nghen con.” Tôi nói với cái nhìn mơ màng của tôi. Đừng đi lâu quá. Chúng ta đang chuẩn bị về luôn nơi đó.

 

 

XVII

Tôi đứng ở hành lang chung cư. Bên trái tôi là một nửa trời chiều vần vũ sấm chớp. Mưa sẽ tuôn ở hướng đó để xô đẩy một nửa bầu trời còn lại. Chàng trai đứng cạnh tôi cầm máy ảnh hướng lên trời. Cậu thích những tia chớp và màu sáng bất thường của đám mây trong cơn giông. Chàng trai hướng mặt lên trời và liên tục nói về cái blog của mình.

Dù hứng thú trên mặt phẳng hay u uất hố sâu, gương mặt của một thị dân yahoo.com vẫn cứ trơ trơ là một gương mặt cần mưa

Mưa! Có lẽ một ngày nào đó thế ảo sẽ có mưa. Trang blog của chàng trai, của tôi, rồi sẽ tuôn những hột mưa diễm ảo. Mưa! Sẽ xô đẩy thế giới ảo về bến bờ bật ra nước mắt. Nước mắt của hành trình tìm kiếm trong xa xôi mù mịt thời điểm hợp nhất hoàn thiện từng mảnh của cái tôi.

Tôi, mỗi ngày đối diện với bầu trời, màn ảnh máy tính để chăm chút cho tôi. Kết quả của việc này có thể đoán trước. Tôi vẫn cứ là một quái vật luôn sợ hãi những khiếm khuyết không phiên bản và tuyệt đẹp của chính mình.

 

 

XVIII

Lúc gió gào khắp mọi nơi để đón những cụm mây hơi nước, qua trung gian một tấm vách, tôi nghe cái chuông giấy hát. Vậy rồi những chuyện trong quá khứ không có đoạn kết của tôi cao hứng hát theo. Tiếng hát của cái chuông giấy lúc bấy giờ rộng lòng như một chiếc thuyền. Âm vực im lặng mà bao dung ấy không chở người, chỉ đưa đến bờ bao nhiêu là câu chuyện lỡ làng. Mỗi người luôn có một xứ sở, nơi sống của những chuyện không đâu vào đâu. Không thể nói là chốn đó không có gì vui.

 

10-2007

 

-----------

Đã đăng:

Ngẫu ký (I-III)  (truyện / tuỳ bút) - Trần Tiến Dũng
Tôi bắt gặp một hình thù bất thường hù doạ đè bẹp cái đẹp. Tôi không biết hình thù đó là cái gì và nó cũng quá đẹp. Tôi biết chắc rồi sẽ có cái đè chết tôi, nhưng tôi không biết chắc là thứ quái quỷ ấy có đẹp không! Chuyện đó cũng đủ làm cho tôi phải cầu nguyện mỗi ngày... (...)
 
Ngẫu ký (IV-VI)  (truyện / tuỳ bút) - Trần Tiến Dũng
... Tôi thấy sợ hãi khi đang ngồi trong ngôi nhà của mình. Sợ không biết đường về trong chính ngôi nhà của mình, đó là nỗi sợ kinh khủng nhất... (...)
 
Ngẫu ký (VII-IX)  (truyện / tuỳ bút)  - Trần Tiến Dũng
Gương mặt tôi lau hôm trước đã trở lại. Thời gian và nước rửa mặt đã đưa gương mặt cũ của tôi tới một nơi có ánh sáng trộn với gió thành một thứ bột mịn... (...)
 
Ngẫu ký (X-XII)  (truyện / tuỳ bút)  - Trần Tiến Dũng
Rác! có lẽ là tất cả cái mà tôi sẽ để lại. Tôi tin rằng rác đã cho tôi nhận thức về sự chuyển dịch thời gian sống của tôi. Mỗi thứ rác cụ thể mà tôi xả ra hàng ngày gởi đến cho tôi một thông điệp: Khi mọi chuyện kết thúc, không phải là mất tất cả... (...)
 
Ngẫu ký (XIII-XV)  (truyện / tuỳ bút) - Trần Tiến Dũng
... Chùa, nhà thờ, đình sắc phong, lăng xác ướp, trường học, trại, nhà, chuồng... là nhà tù nhốt trắng. Tôi gọi xứ sở tôi là trắng. Tôi gọi thế giới này là trắng. Tôi gọi tự do là trắng! ... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021