|
Đấng vô ngôn
|
|
(photo: Hoàng Đình Bình)
Đấng vô ngôn Từ khi Thượng Đế nhón ngón tay thả con xuống cõi trần, con đã đi — đều đều, chăm chỉ — như con kiến li ti trong hàng, không gây một tiếng động. Giờ này tiếp giờ kia, năm này qua năm nọ; kiến đi không một ai hay.
Con đã sinh nhai — chăm chỉ — như con cu đất trong bầy. Cắm cúi, lúc thúc, mổ từng hột lúa rơi, từng chiếc bông cỏ. Con chim kiếm ăn lặng lẽ, cần cù, bên cạnh gốc cây già lặng lẽ sù sì, bên cạnh những xác lá khô nằm lặng lẽ tan rã.
Con đã tiêu thụ từng hạt từng hạt tháng năm. Thời gian vơi dần.
Thượng Đế, từ lúc nhón ngón tay bỏ con xuống mặt đất này, Người có để mắt theo dõi con cái của Người sống ngoan ngoãn?
Người không từng phát biểu.
Thượng Đế không khua khuống. Thời gian không có tiếng khua. Nó mòn dần, không tiếng.
12-1998
-----------------------
Bấm vào đây để đọc tất cả tác phẩm của Võ Phiến đã đăng trên Tiền Vệ
|