thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
rồi sớm mai im lặng sương mù
 

1.

 
hãy cùng nhau một bước
đừng làm đau
đừng nhận chìm xuống nước những ý nghĩ trong đầu
một lời nói giúp tóc đen
mắt đen
da đen
và những gì hơn thế
 
không phải giả vờ lời tượng nhà mồ hay bài ca đuổi chim trường thiên ảo mộng
đôi chân gầy của cha đang xác nhận từng hạt lúa
đôi vai trần của mẹ đang xác nhận 12 cặp xương sườn
cong cong như con đường trở lại núi ơ
hát bài ca nhàu nhĩ u mê
bài ca con cá dưới nước đang nhìn ta bơi xa lạ
bài ca con khướu trong rừng đang nhìn ta như một kẻ lẻo mép
không biết rằng ta đang tự vệ
ta cũng không hiểu vì sao ta cứ phải bỏ trốn hoài
nấp sau tiếng cồng chiêng lâu lâu mong âm vang một chút
“nhưng đừng bỏ trốn...” mẹ cũng không hiểu vì sao
có lần mẹ hỏi
mẹ không biết sức mạnh của beo và sói
những loài thú sách đỏ của rừng xanh
 
có nhiều khi ta làm như xa lạ
về nhà ngồi bên cầu thang với vô hạn những cuộc trò chuyện
mẹ phải ngốn ngấu rất nhiều thứ vô nghĩa
mẹ già rồi chống chọi làm sao...
 
chẳng phải lẻo mép rồi sẽ bay như khướu
chẳng phải bơi rồi lặn sâu thành cá
khi ta đã thành xa lạ
leo lẻo nói và nói
nói và nói
nhanh như những viên đạn
đến khi nào ta khép mỏ lại
mẹ bay
 
 

2.

 
bay
mẹ cứ nhắc ta canh chừng những cái bẫy
có thể treo, rút hay trùm lên bằng lưới
không phải cứ bay là tiếc những chân trời
chân trời cũng nhiều khi đột ngột
không bay
 
nhưng cũng đừng bay cao, mẹ nhắc: vì sẽ không nhìn thấy
những con sói lửa đã nhồi bông nhưng vẫn ngoạm đủ 12 cặp xương sườn
nó có thể nhầm lẫn
thế nên chỉ còn cách kéo dài câu chuyện
làm nó mỏi mệt và bỏ đi
sau khi bị tẩu hoả nhập ma & tự mắc vào chiếc bẫy
hai tay cầm ống nứa, cười vang
 
 

3.

 
từ nay hãy để cho chân trời nói về đời sống của chúng ta
thay cho những bài khan cổ tích
những con sói hay nhe răng những chuyện đâu đâu
còn con người hay bàn những chuyện không đâu
mẹ vẫn nhắc một chân trời
qua ô cửa nhà dài phủ đầy những đôi mắt sau khung gỗ mục nát vì mưa...
 
và khi bay bổng nhẹ tênh
qua những vách nứa mẹ chỉ còn nhìn thấy
những con ngươi lấp lánh
khóc vì không còn cả cái tên
 
có lẽ
không có tiếng động trong căn phòng người chết
hay người chết trong căn phòng không tiếng động
không ai gọi tên
sớm mai này
mẹ như một buổi rạng đông
đến gọi tên cho họ
đang say rượu và khóc
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021