|
Vừa khi đêm buông | Cuộc đời, I’m really sorry
|
|
Vừa khi đêm buông ... nghĩ
sống sao cho thành
tấm
thành món
sáng mai lên đồi ở
với thầy tịnh từ
thây kệ ý
tưởng [này/nọ] mỗi ngày va
đập
vào thơ
vào hơi thở ra/hít vô [ối! tuyền trừu tượng]
... ông thầy bảo liền “... nó có đó
mất đó... hơi sức!” nghe
chả thắc mắc rạch một đường dài
từ đầu xuống tâm
ngủ
...
trời
đâu đã sáng / lồm cồm ngồi dậy
mẹ!
cái cổ chết tiệt phát
trật về một phía / loay hoay tìm dao chặt
tôi va
đập
vào ngày
mạnh đến độ tan
rữa
ra thành bụi
đống! đống...
Cuộc đời, I’m really sorry ...
vẽ vòng tròn
năm màu / trên đầu
đặt ông phật ngồi lên
làm như thế quả dễ
... bầu trời sáu giờ
chiều còn sáng láng
- thực
có lấy buýt đi từ downtown
vào giấc đó
mới biết mình đã chết rồi
sống lại
trong bụng chuyến buýt
kẻ đứng
... kẻ ngồi
ai cũng vừa can qua một cuộc tranh sống
mùi người nồng/chảy
nhìn mà cố gạn đục nơi tâm
bằng cách
xoè bàn tay
ngó
năm ngón dài
ngắn
nhớ ông phật đang ngồi trên đầu
thì thấy: ồ! bấy lâu nay
cuộc đời đãi mình khá là hậu
hĩ!
-------------
Bấm vào đây để đọc tất cả tác phẩm của Vương Ngọc Minh đã đăng trên Tiền Vệ
|