|
Đi mình không
|
|
Vì sao chim chạm mỏ vào màu
đen. Đứa đầu lòng chị tôi đẻ:
Cục đá Quảng Nam có đôi mắt
đẹp. “Anh chỉ mới trả giá tới
bắp vế em”. Đường phố không vắng,
tiếng người ồn đi dòm đàn bà
tắm. Tiếng ồn mải mê đắm trong
háng mùi hoa quỳnh, tháng ba nở,
đường phố vắng. Cục đá đứng bán
xăng. Sài gòn màu bạc. Ba gã
chết ở ngã tư, tín hiệu đèn
lùa nước chảy. Đêm trắng đục, cánh
tay trắng nâng cu ai? Đứa đầu
lòng chị tôi đẻ, nhìn coi này!
Màu mắt của ngựa hoang. Đường Sài
Gòn mở mười triệu luồng xe, một
luồng ngựa chạy rải sâu nhịp ghi-ta.
Tự do cho những ai khoác vai
cục đá rời quán rượu. Tự do
cho con chim bay theo ngựa xuyên
qua vũng nước. “Anh trả hai trăm
mua dúm lông giống cái. Còn mưa
nách, suối trôn, mùi máu, mùi muối
em bán hết để chơi tới bến,
rồi đi mình không. Tới nơi không
mấy ai tới được. Tự do chỉ
có trong mồ hôi háng con người”.
Đường phố vắng, đường phố không vắng.
|