thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ám tượng tự do
 

I

tôi có quyền gì đóng đinh nỗi buồn nguỵ tín lên bức tường toan trắng?
những chiếc đinh bẹt phẳng vô hồn
gượng gạo mơ giấc mơ ngọn gió
những cơn gió không qua miền tôi nữa
những cơn gió tai ương cám dỗ bọt bèo của giông bão trong lòng những lúc ngu ngơ
nỗi buồn ngụy tín trên bức tường toan trắng
xác tín sắc màu cùng hình hài khi không còn thuộc về tôi nữa
gió đem gieo những nỗi buồn hình lá cho cống rãnh phố phường một lần chổi quét
không còn đâu chỗ cho những gót hồng bé dại
những xác xơ hình lá trừng trợn tôi trong hanh hao ngọn gió trắng
phòng trắng nệm trắng quần áo trắng
chỉ bông băng và những hang hốc là không
bông băng và hang hốc là ẩn náu khởi đầu miền gió khai trừ tôi khỏi những bão giông xa ngái
            -tôi chỉ có ngày hôm qua là ngày hôm qua ngoài ra không còn gì đáng kể-
bão giông xa ngái rứt tỉa từng mảnh hình hài lá bơ vơ ra khỏi thân xác
bất chấp mọi chiều kích cơn đau nguỵ tín
bất chấp mọi sưng tấy cố tình trên mặt trong xương
cho dù những bọt bèo tai ương cám dỗ hình lá ngăn không cho thành giông bão
gió cũng đến được cùng ngày hôm nay
chỉ mình tôi loang lại
em có quyền ngăn cấm những giấc mơ?
 

II

những gắng gổ gượng gạo không nhằm mở phơi mà ngược lại
trầy trụa liếm láp
sợ bóng đêm và giấc ngủ
không một giấc mơ ghé qua trên mùa thu miên viễn hình lá
em đã hay tôi đã tự câu rút mình trên những vòng lá quẩn vỉa hè lá mục
những hình hài lá thuộc về miền gió khác
những ngọn gió dựng mây thẳng đứng dưới đáy sông
xác lập hiện hữu bằng những mảy vàng loang trôi lục bình rác rến
vẫn không một giấc mơ về trong những ô vuông trắng lông tóc trắng
 

III

những giấc mơ nguỵ tạo vỡ oà
trên bức tường toan trắng
câm lặng khóc than đinh đóng sắc màu
những chiếc đinh bẹt phẳng vô hồn
không được quyền dựng đứng
những quả táo rỗng bơ vơ
chực chờ lăn khỏi sắc màu nguyên thuỷ
không được quyền phiêu du
hút chặt ép chặt tôi vào lồng những ô vuông không trắng nữa
kính mờ bay những hạt mưa cổ tay
trắng nõn và đen huyền
không đủ
cả những giọt sầu trời hầm hập phủ che sầm sập dối lừa
không đủ
những nỗi buồn cho dù nguỵ tín cũng đã bắn vọt ra lần lượt tự treo mình trên những bức tường toan trắng
trên những chiếc đinh bẹt phẳng
chưa một lần dựng đứng
 
trôi những lục bình hình lá trong miền tôi
miền những cơn gió lá tháng tám không bao giờ đi qua
 
saigon 8-2001
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021