thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Chuột ở trong đầu từ nay đến hết năm
 
Bây giờ đến tết tây mọi sự dịch chuyển từ tôi sẽ rất chậm, và kiểu chậm này không thể đo được (phải đợi sau tết tây ít ngày, may lắm mới trở lại bình thường.)
- Không, tôi không hề cường điệu, bằng chứng là, để hoàn tất bài thơ nhạt nhẽo này tôi đã vật vã từng ngày với các con chữ từ trước giáng sinh ít nhất cũng mấy ngày mà bọn chim, ôi! chúng tụ dày dặc trên mặt lúc tôi từ north beach thả xuống embarcadero hòng bắt ra đường chính của thành phố lẽo đẽo cùng bài thơ trong đầu trở ngược về.
 
(bấy giờ đồng hồ trước mặt tiền pier 1 chỉ đúng 5:30am, tôi ngâm: sáng hăm hai buồn đến nẫu ruột...)
 
- Thực ra chiều ngày 22 là đã day mặt vô màn hình tợ bồ đề đạt ma day vô vách, có ì xèo, níu kéo chi, tôi cũng mặc.
Thế mà (trước mặt màn hình, giữa khoảng trống, trắng một khung cảnh hiện lên, trong đó tôi sắm vai chính, diễn biến khởi đi từ ngày 20 / trời đất vào khoảng 7 giờ sáng / lật đật, áo quần tề chỉnh tôi lội lơ ngơ dưới phố / luồn hết đường này qua đường khác / chỉ một chặp quày quả quay về [và lặp đi, lặp lại như thế chừng 10 lần] cho đến 6 giờ chiều.)
 
Và giờ tôi lại thấy phía góc trái của khung cảnh (bày đâu 8, 9 chai đỏ đủ loại với cheese các cái / bọn tôi chừng khoảng mươi, mười lăm đứa / đứa ngồi / đứa đứng / đứa tựa chật, kín phòng khách / bài đêm thánh vô cùng được tất thảy nhất trí cho việc mở đầu bữa tiệc (nhưng, tôi thấy, tôi thực sự choáng bởi cách lấy giọng của em quá trầm, khiến cho giọng của ai nấy cất lên đều chùng xuống, kể giá lạnh bên ngoài.)
 
Ối! hư huyễn đấy.
 
- Ngay lập tức hắn nhận ra, quà nhận trong đêm giáng sinh thường người tặng lúc nào cũng muốn thực ấn tượng, vì lẽ đó nên không bao giờ chúng ta toại ý [trăm bận như một, lúc mở quà tôi luôn ao ước được tặng nguyên cái âm hộ giả] (nên nhớ, tôi không hề ghép các con số trong đây lên khung cảnh hiện hữu giữa khoảng trống, trắng của màn hình như một cách trừu tượng kiểu andy warhol, bởi cách lấy giọng của em đã là một khái niệm hết sức trừu tượng rồi.)
 
(thế thì, hãy xem đây như trò chơi sắp chữ bên một mảnh hồn cô đơn đi.)
 
Tôi quyết định ngồi xoay lưng lại khung cảnh mà trong đó tôi thủ vai chính, tự nhủ: có sao nói “dậy” người ơi! (vậy mà một mình tôi cũng uống hơn chai đỏ, giữa thực tại với hư huyễn đấy.)
Còn nhớ (chả biết ảo hay thực nữa) lúc đứng lóng ngóng chuyến bus về (giữa đêm giáng sinh, trời lạnh, buốt) tôi gẫm: dù gì rồi cũng qua ngày 24, và mọi chuyển dịch bắt đầu từ đây (bởi lũ chuột, cho đến sau tết tây, ít nhất cũng mấy ngày) của tôi sẽ chậm hẳn, kiểu chậm này không đo được đâu. Em cưng / cốt đột.
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021