thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Lời tựa và 2 bài thơ trong tập MÂY BAY LÀ BAY RỒI
 
Trích từ tập thơ MÂY BAY LÀ BAY RỒI
xuất bản dưới hình thức in photocopy
tại Sài Gòn, mùa hạ 2010
 
 
(Độc giả có thể đọc trọn vẹn tập thơ MÂY BAY LÀ BAY RỒI
ở mục sách điện tử trên Tiền Vệ)
 
 

Tựa

 
Đây là tập thơ gồm một số bài tôi viết sau 2005, không phải chọn vì cái nhan đề Mây Bay Là Bay Rồi mà chọn ra từ nỗi buồn trong suốt một thời gian dài, nỗi buồn ngấm ngầm ăn – ngủ trong tim tôi. Tôi có những cơn buồn như án tù nhưng từng nỗi buồn cũng có đôi cánh tinh khiết réo gọi ý thức tự do. Trong những nỗi buồn trải ra và mở rộng như mây, tôi thấy mình giống một con chó và con chó đó trông cậy vào tôi, người đồng hành, rồi cả hai lại tin vào giấc mơ và thi ca.
 
Tôi không lạ khi thể chế này và hệ thống xuất bản độc quyền này đã mất khả năng văn minh “mua” giấc mơ đẹp và thơ sạch.
 
Mỗi bài thơ xuất hiện trong tập thơ không theo một trật tự thời gian nào cả. Từng bài xuất hiện trên trang văn chương mạng, rồi rơi xuống nảy mầm trên miếng giấy chạy ra từ cái máy photocopy. Tôi khoái cái máy photocopy như khoái cái lò nướng bánh mì điện. Và một lần nữa, tôi tin cậy chọn qui trình này để cho ra một ổ bánh mì Sài Gòn đặc ruột thơm ngon thứ ba.
 
Bằng cách xác định tôi đang đứng trên một cái nền thấp và ngoài mọi cái lề mà tôi từ chối đặt chân, tôi yêu tình trạng thơ của tôi và nhìn đó là điểm nối kết với những vệt sáng hy vọng tuy mong manh nhưng giúp thấy được những khoảng trống. Thơ tôi được khai sinh từ hình ảnh tôi thấy khi nhìn ra khoảng trống, hoặc hình ảnh mà tôi tin đang hiện hữu trong khoảng trống hoác trước mặt tôi.
 
Tôi nghĩ rằng đối với thi sĩ, mọi nhân danh để hô hào yêu nước đều bậy bạ. Yêu nước là cú táp rất đau mà mỗi cá nhân cắn xé chính mình, và thơ trong tình trạng yêu nước là thứ máu, nước mắt của ngôn ngữ, điều đó lại càng thiêng liêng hơn trước hiểm hoạ từ Trung Quốc. Tôi có năng lực của một đứa trẻ và một kẻ thất bại khi chọn sống bằng những ngón tay ngôn ngữ đưa vào khoảng trống đó để lột mọi hình ảnh, những hình ảnh đang trong tình trạng bất công, những hình phạt, những cảnh chịu đựng nỗi khổ, cảm xúc chân chính của những số phận vô vọng… Từng lớp một, tôi lột hình ảnh cảm xúc như lột nhiều lớp giấy gói bánh để tiếp tục tin cái bánh thơ là thật. Thơ cho tôi tình yêu và tình yêu tôi dành cho thơ là để thoả mãn cơn đói yêu tự do và quyền con người.
 
Sinh nhật – 2010
Trần Tiến Dũng
 
 
 

Khoảng trống ấy là bạn cũ của tôi

 
Mùa thu sẽ tới sau cơn mưa
trước cánh cửa
linh hồn con chó của tôi vẫn nằm dài
một thoáng hương lá sả bay qua
thật khốn nạn khi mùa thu dắt điều tôi mong chờ đến quán nhậu.
Bao nhiêu rượu mới có thể dập tắt tiếng kêu đứt đoạn của hình ảnh ký ức trốn trong hốc mắt.
 
Bóng tối không còn gương mặt dịu mát
cột đèn gần nhất đánh mất gói thuốc lá.
Bạn cũ của tôi — một khoảng trống nhỏ ngay dưới ánh đèn
khoảng trống thân quen đang đi với mùa thu
bạn tôi cầm cái bịch ny-lon
thức ăn mua ở siêu thị cứ lặp lại bài hát quảng cáo.
 
Khoảng trống — bạn tôi
đi cùng mùa thu dọc theo bức tường
họ cùng lún vào bóng tối vào vũng tiếng cười
không cần biết họ đi với nhau bao lâu
khoảng trống bạn tôi – và mùa thu
điện thoại di động của họ sẽ xô họ vào vùng biển tiếng ồn cho đến chết.
 
Ngày bóng tối không còn dịu mát nữa.
Vết nứt được làm bằng xác cái đuôi con chó mà tôi yêu đang run rẩy
vết nứt càng lúc càng lún sâu
và ở đó có cái ghế gỗ, trong cái quán chỉ dành cho một người.
Tôi không biết phải gọi thứ gì để uống
cái điện thoại di động sẽ uống giúp tôi những thứ tôi đã uống
chỉ linh hồn con chó tôi yêu vẫy rối rít là đang khát.
Câu chuyện của tôi và con chó trú trong những bụi cỏ mùa thu
câu chuyện chóng lụi tàn.
như bao nỗi nhớ đi qua ngực tôi cũng im bặt tiếng rên.
 
Một lần nữa gió đưa bàn tay khô cứng về phía tôi
không còn sự trò chuyện giữa cái nhìn tôi và dúm lông đuôi mang linh hồn con chó nhỏ.
 
 
 

Giấc ngủ ngắn đầy gió

 
Tôi hát cho tôi
đó là bài hát bông hoa ấy nghe bằng mắt
trong cái hôm bất chợt chạm vào gió
bất chợt nhận ra đôi giày biết nghe
nghe gì trên con đường trống trơn ấy
 
trống trơn là một bài hát tôi mở ra và rơi vào
 
Tôi không chờ gặp lại em
chúng ta có cả một đời nói với nhau
đủ để em quên rằng tôi biết hát
 
Giai điệu chạy vào một đô thị đánh mất giấc ngủ
trên cái ghế xích đu
                           khoảng sân trước cửa hẹp
giọng tôi dâng đầy đôi mắt trung niên
cảm xúc lại ồn ào mà không rõ nói gì
 
Tôi không chờ gặp lại em
chúng ta đã có một đời nói với nhau
đủ để em quên rằng tôi biết hát
giấc ngủ ngắn
                       mà
                               giấc mơ sao quá dài
 
Tôi đặt vào tay tôi sợi dây đưa nôi cũ
hát cho khoảng trống nhỏ đầy gió ấy đung đưa
khóc cho đôi mắt tuổi già ngơ ngác của tôi yên lòng.
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021