thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Những ngôi nhà dưới tầng trời kín
 
những ô kính
những cô người mẫu và những hình nhân sống động
cả sự tôn sùng những hình nhân rữa nát
sự tôn sùng phi nhân
những lợi nhuận thu về từ việc bán xác chết
hay tạo ra xác chết.
 
hàng ngàn người trôi dạt
đó là hàng ngàn người chưa được cộng lại.
hàng triệu người khác đã chết
đất nước trôi, những châu lục chồng chất và va đập lên nhau
giành miếng mồi là chứng nhân của mất trí và vô lại
và những vết thương vỡ nát
bị chèn khuất dần
 
người ta dùng luật
không cần phải được ghi và học
chỉ được trải nghiệm
 
người ta đã mang dùi cui để nói sự thật với nước mắt
rằng đã quá muộn rồi
để van xin hay được làm lại từ đầu
 
những đoá hoa máu
rớt và nở trên đất tràn lan
là máu
im lặng nồng nàn
im lặng chứa…ứa… chan
 
những ô kính
phóng lên những ảo ảnh về niềm tin
phóng lên độc lập và dân chủ
những tấm kính
chỉ có thể đứng ngắm như ngắm một vùng liên tưởng đẹp
của đất nước
như một sự đền bù
quá xa rời
 
tôi đau trước những kẻ khóc trong đêm
họ làm rỉ máu ra khỏi sa mạc
như rỉ ra sự sống rừ nơi rỉ sét
những sa mạc sẽ chẳng bao giờ được tưới chút nước
dù trên rừng núi
dưới Châu Đốc Quảng Trị Huế Hà Giang
Ninh Thuận
Bình Thuận
Cà Mau Móng Cái…
những bãi mưa
những bãi lầy
mái nghèo và đất rạ
mang lên đầu và tim người
như một bù nhìn đuổi quạ
như một kẻ chăn lời nói chính mình
đuổi và ăn thịt chúng
 
nhưng chúng ta vẫn thấy trời bao la và những lời hứa đã lặng đi
từ rất lâu rồi
biển lặn xuống chính nó
biển không đẹp
cũng không thuộc về mình
biển đầy rác, bị cách ly
 
biển là một kí ức
đất nước là một kí ức
ngay khi nó tồn tại
 
dù hàng ngày ta đi qua nó sống trong nó và chạm vào nó
nghe những tiếng động như ảo ảnh của nó
những lời nói xác thực của nó
hay gương mặt của nó
hay gương mặt của  ta
sự thật tồn tại với đôi mắt ngơ ngác
như mới lần đầu vào đời
 
và cần được tội ác dẫn đi
ăn mày.
 
buồn cười
chúng ta đã mang điều gì trong trái tim để sống
chúng ta đã mang điều gì đến cho bố mẹ chúng ta sống
và chúng ta làm gì bây giờ với chúng ta?
 
có những áng mây bay
những cánh chim bay
trong bầu trời của chúng
bay qua những đền đài, giáo phận, sa mạc
bay qua những thung lũng và vực sâu
chúng đã nhìn những chân trời rớt lại dưới đất
đứng im và không thể nào di chuyển
 
như một cục đá
một hành tinh bị huỷ khỏi quy luật vũ trụ
một đứa con rơi
một vùng đất sau khi bão chôn vùi
tách ra khỏi lịch sử
 
*
 
tôi vẫn thường đứng nhìn đất nước này
qua sự dối trá của nó
có thể nó chỉ là một tấm gương nhưng không được soi rọi chính nó
bởi người ta đã quá quen với sự dối trá và vẻ bề ngoài
bởi người ta có thể đã chẳng bao giờ nhìn vào cái gương
mà nhìn vào điều chỉ có trong đầu mình
bởi sự giả tạo của phông hình là những sự im lặng và trốn tránh
 
người ta đã có một con mắt song song
một cảm nghĩ song song
một cái tai, trí nhớ, sự hồi tưởng song song
và có thể tạo ra một lịch sử song song
may ra
đôi lúc gặp cuộc sống lý tưởng?
đến mức người ta có thể hình thành sự dối trá thành sự thật
như nhìn một bông hoa tàn úa ra rực rỡ
khi thấy hôi thối
người ta quay đi
và tiếp tục nuốt vào cuộc sống.
 
bởi trong chúng ta
một cái gương đã soi hình quỷ bằng thiên thần
chúng ta cũng bắt đầu thích khả năng đánh tráo của chúng ta
bằng tuổi trẻ, tình yêu, nước mắt, sự thảm hại
ra thiên đường của thực tại
một thiên đường câm nín và nhẫn nhục
một thiên đường của những con vật lầm lũi, rụt rè
có lẽ là một cách tạo mầm phôi đất hứa?
 
nhưng chúng ta vẫn đứng dưới bầu trời
chứa nhiều bầu trời khác
như những quả trứng mỗi ngày sinh nở
ra những điều kì diệu
chúng ta có thể nói ra điều gì với chúng?
rằng chúng ta vẫn tồn tại trong cái vỏ khô cứng này?
chúng ta vẫn tồn tại vì còn chút hoang mang, đau đớn và biết mình bị câm nín?
chúng ta còn có thể thay đổi điều gì đó
cho sự tối tăm linh hồn chúng ta
dù trong căn gác xép hay giữa những tòa nhà cao tầng?
chúng ta có thể đu dây để chọn số phận
chứ không phải sự im lặng của đàn bò?
 
*
 
hàng ngày chúng ta vẫn đi qua chúng ta
nhưng một ngày
có thể chẳng bao giờ chúng ta nhận ra mình nữa.
 
những ô kính đã bao trùm lại chúng ta
và trong lúc này đây
chúng ta được tạo thành từ những mảnh thuỷ tinh lấp lánh
găm đầy mọi mắt tai mũi tay chân lông tóc
di động vào nhau
chúng ta được cách ly
để sống trong cái hộp đầy máu
 
nhưng ngay bây giờ chúng ta chỉ trống không
lịch sử nói chúng ta là mủ của một biến dịch
đã thành một đám tang lớn:
chúng ta: những bóng đen đau buồn
 
chỉ khác rằng nó là sai lầm của một lý thuyết
chứ không phải bởi dịch hạch
 
bóng đen đau buồn
trái tim nó
đập trong chúng ta.
bình bịch
bình bịch
như hai quái thai còn sống.
 
24.03.2011
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021