thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Nguyên tác

 

Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn

 

RAFAEL PÉREZ ESTRADA

(1934-2000)

 
Rafael Pérez Estrada là một trong những đại biểu của văn chương tiền vệ Tây-ban-nha thế kỷ 20. Thơ và truyện của ông được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới, và thường được so sánh với tác phẩm của Federico García Lorca và Rafael Alberti. Những tác phẩm chính gồm có: La bañera (‘Chậu tắm’, 1982); Libro de las Horas (‘Sách của những giờ’, 1985); Conspiraciones y Conjuras (‘Âm mưu và thủ đoạn’, 1986); Libro de los Espejos y las Sombras (‘Sách của gương và những chiếc bóng’, 1988); Bestiario de Livermoore (‘Ngụ ngôn cầm thú của Livermoore’, 1989); Libro de los Reyes (‘Sách của những ông vua’, 1990); Tratado de las Nubes (Chuyên luận về mây’, 1990); Los Oficios del Sueño (‘Những văn phòng của chiêm bao’, 1991); La Noche nos persigue (‘Đêm ngược đãi’, 1992), La Sombra del Obelisco (“Bóng tối thạch trụ’, 1993); El Domador (1995); Ulises o libro de las distancias (‘Ulises, hay sách của những khoảng cách’, 1997); El viento vertical (‘Ngọn gió thẳng đứng’, 1998); El ladrón de atardeceres (“Kẻ trộm những hoàng hôn’, 1998); Cosmología esencial (‘Vũ trụ luận tinh yếu, 2000),
 
“El inédito” [“Nguyên tác”] là một truyện ngắn rất thú vị, trong đó tác giả cũng chính là tác phẩm, vì văn bản duy nhất của cuốn tiểu thuyết duy nhất của tác giả được xăm vĩnh viễn lên thân xác của chính tác giả.
 

__________

 

NGUYÊN TÁC

 

Vì sự khẩn cấp của chuyến đi và vì không dự tính được các diễn biến của hành trình, nên có một đêm tôi đành phải chia phòng trọ với một người lạ. Trong lúc nhìn hắn cởi áo, tôi hết sức kinh ngạc vì phát hiện trên lưng hắn có xăm một chương tiểu thuyết.

Tôi quyết định hủy bỏ chuyến đi và ở lại luôn trong phòng trọ ấy. Nhờ đó, hết đêm này đến đêm khác, tôi tiếp tục phát hiện một tác phẩm đầy đam mê càng lúc càng trải rộng những dòng chữ li ti của nó qua lồng ngực, hai cánh tay, và thậm chí lan đến hai cổ tay của cái sinh thể dị thường ấy.

Tôi biết rằng tác giả này hay cuốn sách này (để khỏi gây thắc mắc, xét trên lý lẽ, nên chọn cách gọi thứ nhất) là một con người đáng nghi ngờ. Hắn có ít thân nhân và lo sợ rằng một kẻ nào đó sẽ đạo văn từ tác phẩm mà hắn đã bỏ ra quá nhiều công sức và quá nhiều năm để thực hiện.

Một hôm, không dằn được sự tò mò, tôi hỏi:

“Thế còn người nghệ sĩ xăm hình chữ thì sao? Chứ anh không sợ gã ư? Chứ anh không lo ngại rằng gã có thể là một kẻ bịp bợm, rằng gã có thể tái tạo câu chuyện của anh đúng từng chữ ư?”

Hắn lập tức bảo tôi đừng lo lắng, tuy nhiên trong lúc hắn giải thích về những biện pháp đề phòng cẩn mật của hắn, tôi cảm thấy rõ ràng rằng hắn cũng đang cố gắng tự trấn an thêm một lần nữa:

“Tôi đã chọn một nghệ sĩ tài hoa, một người mù chữ nhưng, thật nghịch lý, gã lại là một chuyên gia vẽ nét, đặc biệt là khả năng chép lại nét chữ. Gã có thể là một tên lừa đảo cao cấp, nhưng gã biểu lộ một sự thích thú kỳ lạ trong việc xăm hình lên cơ thể của những người khác. Gã khoái trá như đang làm công việc ấy trên chính cơ thể của gã. Gã có thể sao chép các ký hiệu chính xác như nguyên bản, nhưng gã không biết ý nghĩa của chúng.”

Tình bạn của tôi với người đàn ông ấy, với cuốn sách sống ấy, trở nên thân thiết đến mức tôi không chỉ đọc cái văn bản ký sự (có lẽ là hư cấu) đầy đam mê và kỳ thú ấy mỗi ngày, mà tôi còn đọc đi đọc lại và ghi chú vào sổ tay của mình bất cứ lúc nào tôi muốn.

Thế rồi đến lúc tôi không chỉ là độc giả duy nhất của hắn, mà tôi còn bắt đầu chia sẻ những nỗi lo lắng của hắn. Tôi hỏi:

“Chứ anh không sợ rằng khi anh chết, và cái thể xác của anh được chôn theo anh, thì tác phẩm của anh sẽ bị mất luôn?”

Nghe thế, hắn lấy ra một tờ di chúc và đưa cho tôi xem. Theo di chúc, thi hài của hắn sẽ được bảo tồn sau khi hắn chết. Nhờ đó, hắn sẽ có một ấn bản độc đáo duy nhất... trên da — chính hắn đã thốt ra những chữ đầy văn vẻ và bi đát này. Câu nói của hắn làm không khí của cuộc nói chuyện giữa chúng tôi trở nên căng thẳng, nên hắn dịu dàng nói thêm vài lời để làm cho buổi chiều bớt cay đắng:

“Làm ơn đọc giùm cho tôi nghe chương sách sau lưng tôi. Ký ức của tôi không tốt lắm, và tôi e rằng tôi đã quên nó mất rồi.”

 

 

--------------
Nguyên tác tiếng Tây-ban-nha, “El inédito” [“Nguyên tác”] của Rafael Pérez Estrada, in trong tuyển tập Cuentos maravillosos de América Latina, ed. Pedro Pernambuco (Bahia: Arco Iris, 1999) 25-26.

 

 

-------------

Đã đăng:

Biên niên ký của mưa  (truyện / tuỳ bút) 
... Có một câu chuyện về một người đàn bàn bị mặt trăng ăn ngấu nghiến. Người ta nói rằng những tiếng kêu của nàng được làm bằng bạc. Đừng bao giờ viết chữ “cọp” và chữ “bồ câu” trên cùng một hàng, vì chữ thứ nhất có thể ăn tươi nuốt sống chữ thứ hai... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Con mắt | Đôi bàn tay  (truyện / tuỳ bút) 
Hai truyện ngắn, như hai bài thơ, của Rafael Pérez Estrada (1934-2000) — một trong những đại biểu của văn chương tiền vệ Tây-ban-nha thế kỷ 20. [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Những con khỉ bất bình  (truyện / tuỳ bút) 
... Chúng khóc lóc suốt ngày suốt đêm trước mối nhục rằng một ngày nào đó -- trong đà thoái hoá của chủng tộc -- chúng phải trở thành con người... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021