thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Chùm 21 BÀI THƠ
 
 

Bước chân con kiến

 
chuỗi ngày dài rỉ sét trong khu rừng hoang
những chùm hoa sim hoa mua hoa vằn trắng rũ cánh từ lâu
tơ nhện đứt từng khúc câm nín tan vào hơi nước
lòng vực giăng bẫy
mỗi con người tự nhô lên một nấm mồ
đang di chuyển nhọc nhằn mệt mỏi
họ gom từng khúc xương của rừng chất lên lưng mình
sự lặp lại như máu chảy xuống chân họ trên khắp nẻo đường tai vạ
 
 
 

Vượt thoát

 
họ đã đạp lên thân xác anh
& nguyền rủa
mầm mống của tư bản là đây mầy là thằng phản động
anh vẫn hát những bài thơ của mình đến lúc không còn hơi thở
những bàn chân đi qua vương nốt nhạc máu
 
 
 

Giáo dục

 
sự bành trướng của lòng tham của chủ nghĩa toàn trị ăn dần không gian cần thiết tối thiểu
những đứa trẻ khó tung đôi cánh tự do
chúng ăn những món ăn tinh thần thô tạp nhất
ta đã thấy mây đen phủ kín trên đường bay của chúng
 
 

Khi trở về bản quán

 
nỗi buồn trào ra day dứt như những rễ cây thâm niên cằn cỗi trên bức tường cũ nát
lắng nghe tiếng gió rít trên cành cây
tiếng đục khoét của sâu đục thân
tất cả mờ nhoà lụ khụ xế chiều
chỉ có hoài niệm là buổi sớm
những cơn mưa xoá sạch dấu chân bạn bè
những con chim đã quên làm tổ
tôi huýt sáo gọi tôi
 
 
 

? vườn trẻ

 
tôi ngồi chờ đợi đứa con trai chơi nốt những trò chơi trên sân trường
những đứa trẻ khác cũng tranh thủ không khác
trên ghế đá tôi ngồi có nắng chiều gió đông
& lá vàng rụng xuống
tôi không thèm để ý tới
vì chúng là sự đối lập trong vườn trẻ
chân tôi cuống lên vì sự cám dỗ của những trò chơi
tôi để ý từng chi tiết một
từng bước chân điệu nhảy tiếng reo hò của lũ trẻ
chúng đã lừa tôi vào cuộc chơi lúc nào không biết
lúc ấy
tôi là một đứa trẻ
 
 
 

Sự trần truồng khép kín

 
tôi không nhớ mình đã mặc bao nhiêu bộ áo quần
những mảnh vá
những lỗ thủng
những đường kim mũi chỉ mẹ
& chị tôi đã vá
tôi đã già theo tuổi
những tấm ảnh cũ nhắc tôi hoài niệm
như những cơn mưa
tôi không nhớ
những cơn đói của cha mẹ tôi anh chị tôi
tôi không nhớ
bởi vì tôi không thể đếm nổi
những ngày cũ
sẽ mọc lên phía mặt trời mỗi ngày
không ngưng nghỉ
tôi chia đều cho tuổi mình những suy nghĩ
& bước đi trên con đường không một bóng người
 
 
 

Ngày buồn

 
tôi cúi xuống hôn cái chết của mình
không trống chiêng
không vòng hoa
không giọt lệ
tôi tan trong khoảng không
im lặng
 
 
 

Mẹo

 
lũ muỗi trộm máu
mà không bị đập chết
chỉ có một cách là hút máu nhẹ nhàng êm ái mà người ta không hề hay biết
 
 
 

Thời gian

 
chớp mắt là khác rồi
công việc của thời gian là bằng mọi giá làm cho ta già nua
& dắt ta đi đúng vào cõi chết
nhưng nó không biết
giọt lệ cuối cùng của ta sẽ rớt xuống khi nào
 
 
 

Cà-phê sớm

 
trong khuôn viên của ban mai
lũ nắng khoác lên vai tôi tấm áo choàng lung linh lung linh
bầy chim vây quanh tôi
những tiếng hót trong lòng tôi
 
 
 

Tiếng thở dài

 
ngôi nhà đổ nát
những sợi khói
là đà
không vỡ
 
 
 

Cô đơn

 
tiếng gọi cất lên từ lúc hoàng hôn
mãi đến nửa đêm
từ nơi ấy
vọng lại tiếng dạ nhỏ nhẹ như hơi thở của người khản giọng
mùa đông chết dần
 
 
 

Những giọt nắng

 
trong tiếng chuông sáng nay
một thế giới khác xuyên qua tôi
tôi bị treo giữa không gian mạo hiểm
giọt giọt thời gian rụng xuống đỏ lòm
 
 
 

Bóng khuya

 
ban đêm như khu mộ cổ
ta rong chơi không biết mỏi mệt
những đốt xương trong ta
rạo rực bên ánh đèn mờ nhạt
 
 
 

Công việc

 
những vì sao đêm nay nhảy múa ca tụng vũ trụ
sẽ vụt tắt khi đêm tàn
nhường chỗ cho những giọt máu ca tụng nỗi đau của loài người
sẽ kéo dài mãi mãi
 
 
 

Vô tình

 
thức dậy ta quên bẵng mình đã chết đêm qua
ta bắt đầu sống lại cho ngày mới
những kem bàn chải khăn lau mặt chào ta buổi sáng
mà ta không một lời cảm ơn
 
 
 

Ðộng viên

 
tôi vẫn cười đùa rất tự nhiên như đứa trẻ
trong tôi có bốn mùa trong một ngày
tôi biết giấu gió mùa đông lá mùa thu nắng mùa hạ vào lòng
để tặng bạn màu xuân nụ cười trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn
 
 
 

Ma sáng

 
tôi chui vào đám mây
& ngủ một giấc no tròn trong ấy
trong giấc ngủ tôi đã ăn rất nhiều vì sao
tôi cảm thấy rất thú vị khi cơ thể mình bắt đầu toả sáng lấp lánh
& em rất dễ dàng nhận thấy tôi
nhưng em không thể đến được
vì tôi là con ma sáng
 
 
 

Con đường duy nhất

 
em cứ uống đi
đây là những giọt máu nóng hổi cuồng nhiệt nhất mà tôi có
em cứ hút đi
như con ong hút nhuỵ
mùi nhang khói kích động hoa hương
sự hiến dâng phải chăng là nền tảng của thảm hoạ khôn lường
hoặc ít ra cũng là mầm mống của sự đau khổ tiếp nối
rốt cuộc là gì
tôi quỵ xuống trước huyệt mộ đen
& tất cả được xoa dịu bằng cơn khát máu của em
 
 
 

Buổi chiều tà

 
tiếng hú đổ dồn từ rặng cây mờ xa bên dòng sông xuyên qua ánh nắng chiều uể oải những xác lá tung vãi lên bầu trời làm cho lũ chim ngơ ngác đôi cánh mềm oặt mất phương hướng từng tiếng kêu nặng trĩu chìm nghỉm xuống dòng sông đen thẫm
 
 
 

Chia sẻ

 
không ai có quyền sở hữu nỗi đau trong tôi
cái bóng của tôi đang lăn không ai khác
tên tôi trong cáo phó
bạn có muốn thay tên mình vào không
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021