|
Kinh đêm | Giấc mơ cố thổ | Kí ức | Gieo hạt từ tâm
|
|
Kinh đêm Ngoài đêm, mưa đã bắt đầu đâm rễ
Lòng phố đen
Chảy theo dòng thao thức
Tôi đã khấn ba lần trước đoá hoa cúc,
để hết cơn sốt...
Người đi đâu về khuya khoắt lắm
Để quên tiếng nói của mình trên máng xối
Rồi nằm mộng thấy bao điều trống rỗng
Đó là một đêm cuối tháng sáu
Chị tôi gầy hơn những con đường đói khổ
Con chuột kí ức ngồi một mình trên đống hạt đậu
Nỗi đau lách qua cái lỗ phía cuối khu vườn
Nơi đó có ngọn đèn sáp ong đang hắt bóng
Bài ca của lá bắt đầu trỗ ngọn
Con dơi du ca treo mình dưới bầu trời đẫm nước
Giọt giọt trong veo...
Người về trên tháp mùa ủ dột
Rong rêu
Kinh đêm
Bên khung cửa ánh mắt chờ đợi
đám lá ngủ muộn
Thấp thoáng bóng mùa trỗ giọt trên những tầng sương khói
nở ra một đoá hoa đèn
Cửa chùa lim dim mắt Phật...
Giấc mơ cố thổ khói nhỏ mắt quê hương chiều lùa trâu từ rặng phi lao phía tây
đầm lầy đen
gió thổi về mùi biển mặn
lặng lẽ bóng mây trôi
tôi buộc tuổi thơ trên cánh diều
mùa hè chim ủ mùi trứng nở
hoa sầu đâu lục lọi trong xóm chỗ đất ẩm để gieo mầm
bài hát ru trở giấc cơn nồm hạ
phục sinh trí nhớ những đêm trăng dài đến tận đỉnh mù u.
giọng con dế tìm dòng sông bị chôn vùi trên cánh đồng
nhặt cọng cỏ khô hong trên tổ chim dồng dộc
mới biết mùa hạ đã thắp giấc mơ của mình trong đóm lửa rạ rơm.
bầy lá quá khứ trong gió vẫn mơ về giọt mưa khuya
con cuốc lạc bầy kêu khản giọng
đèn dầu soi đêm bạc tóc
linh hồn vạn vật thắp sao trời
bùng vỡ ánh sáng trên hình hài khắc khổ thành quách
những rêu phong cuối cùng bị vùi lấp trong hơi thở văn minh.
đêm, mẹ ngồi ngẫm ngợi về ruộng lúa
tiếng chuột chút chít kêu như vạn mảnh vá trên chiếc áo cánh đồng
loài dơi treo ngược mình như lời của sương khuya giăng kín xóm rừng
trong vô thức con trâu nằm nhai ý nghĩ tiền kiếp
mùa đã đơm trái từ giọt mồ hôi
lòng người đã kịp nhớ về nơi cố thổ
những cành bưởi đâm chồi
tôi ngồi dưới những rặng cây
thấy trăm năm vừa vụt qua chốn này.
Kí ức Mai tôi sẽ về bên đồi dủ dẻ
Xưa có chị ngồi ngó mây chiều
Ngó đàn bồ câu nhặt thóc
Em đi học về
Mẹ còn ở hiên sau.
Mặt trời lún sâu vào rặng phi lao
Ba ở mãi những ga tàu
Nghĩa Bình mùa nắng ngói
Hoa sứ trắng nước mắt
Nhà đông con
Nhà luôn thiếu gạo.
Xưa, những điềm rêu mốc
Tôi nhớ nhà
Nhớ con chó già sống mười hai năm
Chị phải lên tận chợ tỉnh chở khoai lang.
Tối mở ti vi trắng đen xem Tây Du Ký
Củ lang bùi trong đất đỏ còn dính mép
Mùi gió trên ngọn đèn dầu
Bà lần chuỗi niệm Phật Quán Thế Âm.
Gieo hạt từ tâm Chiều ngậm mặt trời trong cơn mưa cuối mùa
Người nhớ quê hương,
Đang hát một bài ca của hoài niệm
Giữa phố đông người.
Không thể nói chuyện với nhau bằng đầu gối,
Những hạt mưa nói chuyện với nhau bằng hơi thở mùa màng
Kí ức tình thương nảy mầm,
Nụ cười nở trên ngực khuya
Gieo vào mắt những lời của tháng ngày vất vả.
Ở đó, là nơi một cái cây đâm rễ
Một con chim ăn trái chín trưa hè.
Tháng tư trên cánh đồng trỗ hạt
Chiếc gối bông gòn còn hằn dấu vết tuổi thơ
Nơi giấc mơ nói chuyện với nhau bằng cái ôm đôi lứa
Bằng trầu cau, bằng câu ca dao công cha nghĩa mẹ.
Đầu gối không thể thay chúng ta làm bông hoa trong khu vườn kí ức được hồi sinh
Chỉ có tình người buổi sáng bên ô cửa sổ
Mở ra những chân trời,
Khi giấc mơ đêm qua có một người vừa gieo hạt từ tâm.
-------------------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Trần Quốc Toàn đã đăng trên Tiền Vệ
|