thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Chuyển dịch màu đen
 
Tặng Kevin Leslie và Kevin Bowen.
 

Màu đen một

 
Hai màu đen nhìn nhau, chuyển động quanh một màu đen hình cốc.
 
Đứa bé gái dời cái làng trồng bắp cải ra đi trên lưng mẹ nó mười tám năm về trước. Trong địu nó ngủ, thức, khóc, chảy dãi và đái ướt một vòm đen vĩ đại khốn khó, hay rên khóc, nhưng không nguyền rủa. Ra đi như thiên thần qua bầu trời trắng. Đến xứ sở trắng, nó khóc như thổ huyết trên tuyết. Màu đen vĩ đại của nó cắt bánh mì đứt tay mở ra một cái miệng. Và cái miệng bé xíu chảy dãi đỏ thấm ướt ruột bánh mì. Nó lớn lên trên tuyết và nẩy hai bầu vú. Hai bầu vú lấp lánh như hai cây kim bọc trong vải tối màu
 
Hai màu đen bỏ màu đen hình cốc, bò lại gần nhau.
 
Gã sinh ra và lớn lên từ rơm rạ, tro trấu, từ những giọng buồn. Gã, tóc bùng màu đen, râu dựng màu đen. Những mái rạ đen mục tiếng thạch sùng, bầy chó mực mê man bóng tối. Bánh xe trâu khắc hai nét đen dài suốt con đường qua cánh đồng từ tinh sương đến đổ tối. Không có dấu hiệu gì từ những chữ trắng trên bảng đen. Và gã ra đi từ ô chữ nhật đen, khi bóng tối lùa kín từng cái miệng. Những con muỗi trộn màu đen của chúng vào màu đen ngôi nhà để đánh cắp màu đỏ. Và trăng, màu đen của ánh sáng ngày dứt mình ra khỏi những đám mây bẩn thỉu.
 
Gã đi, màu đen của mọi màu đen, miết vệt sáng lên những màu đen khác. Và màu đen vĩ đại của gã quờ tay xoá hết những khoảng trắng có thể giết chết gã.
 
Hai màu đen đã sát nhau như hai cái cây trong đêm và thì thào như khóc. Thì thào, thì thào dần lên thành tiếng gào gọi. Ngôn ngữ trắng không giết được những u oa của chúng. Chỉ còn lại thì thào như lá khua, dội lên trong tiếng răng rắc của cây đang đổ.
 
Chúng, hai mảng đen, đã trộn vào nhau. Những cặp môi xiết vào nhau như thổ dân xiết hai miếng đá. Và máu của cô đơn, khát vọng rỉ ra chảy trên hai bi kịch đen. Hai bi kịch rã rượi, soải dài và chớp lên khoảng khắc cứu vớt.
 
Chúng lặng lẽ gượng dậy, bọc giấu hai cây kim lấp lánh và bí ẩn khác. Im lặng tràn qua chúng bất tận và bóng tối đã đến. Những con hải âu bay qua mái nhà khàn khàn gọi. Chúng lặng lẽ cộng thêm những màu đen.
 

Màu đen hai

 
Hoàng hôn bọc kín khu vườn, cộng thêm những màu đen.
Cầu thang gỗ đến giờ đau răng, rên rỉ.
Con chó trắng trong ngày thay lông, bóng tối phủ những mảng da trần đỏ.
 
Một màu đen khác và một màu trắng đang đi qua vườn, họ có một chiếc chìa khoá.
Ngôi nhà gỗ lặng im, cố tình không thấy họ
Trên lối nhỏ, họ dạt vào nhau, cố trộn lẫn nhau.
Màu đỏ trong màu đen kia làm đôi vai co lại hoảng sợ.
Màu đen trong màu trắng kia lục cục tiếng quan tài
Trong bóng tối đổ xuống khu vườn có tiếng áo sột soạt
Trong hương hoa hồng trái mùa có mùi thuốc lá rẻ tiền
Và kí ức - Một màu đen - Vẫn phủ ngợp những ngọn núi, cánh rừng và tiếng súng của họ
Gió thổi mạnh, những hồng bạch, hồng nhung trái mùa, dạt vào nhau, hương trộn lẫn nhau.
Một người là mu bàn tay, một người là lòng bàn tay và họ có một chiếc chìa khoá.
Máu đang chia đều trong bàn tay, trong cả những móng tay
Ngôi nhà gỗ cắn môi, ổ khoá hóc chết chẹt một khoảng tối.
 
Con chó quay đầu tìm những mảng da trần đỏ đã trộn vào bóng tối
Nhưng cơn ngứa của sự mọc lông không trộn được vào đâu.
Người cựu binh trắng đốt lên ngọn nến
ánh sáng nến và màu da anh không trộn được vào nhau.
Trong màu trắng kia có một màu đen chuyển động bằng xích, bằng cánh quạt và thuốc nổ.
Người đàn bà màu đen không làm sao trộn mình vào ga giường trắng.
Màu đỏ trong màu đen kia mọc lên gai cột sống.
Nến vẫn cháy để tắt, ga giường vẫn trắng để nhàu, và rượu vang vẫn đỏ để cạn.
Nhưng họ không thể trộn vào nhau, hai ám ảnh không thể nào hoá bột
Ngôi nhà gỗ cắn đến nát môi, vẫn cố tình quay mặt về hướng khác
Họ đã đi qua khu vườn trong bóng tối nhiều gió, những bông hồng trái mùa khóc họ.
Họ dạt vào nhau, dạt mãi... nhưng không thể nào trộn lẫn
Đấy là cái chết của họ. Và bây giờ màu đen lại được cộng thêm.
 

Màu đen ba

 
Tiếng đập cánh bầy chim đổ xuống khu vườn
Cơn mưa tối của âm thanh dịu dàng, bền bỉ
Cầu thang gỗ đã ngủ, những răng sâu đã ngủ
Dìu dịu trên đệm ấm, cơn ngứa thay lông
 
Vọng về từ xa xăm, tếng mê sảng biển cả
Bầy hải âu, những hạt muối đen, tan trên đầu lưỡi sóng
Biển cộng những con tàu vào biển, nhưng không cộng được thuỷ thủ
Vọng về từ xa xăm và dừng lại trước bờ rào
 
Dừng lại và khóc, và hát, và nói, và im lặng
Trong tiếng nghiến mềm mại của ghế mây, những nức nở êm đềm
Những nón tay bò trong đêm như rắn ? như giun ? như những kiếp người ?
Có thể bại liệt vì cóng trên từng đốt nhỏ
Bò đi, không chịu gục và không chịu sưởi
Bò đi và tự nóng rực lên, quặn xiết vào nhau
Những ngón tay đen như những mẩu củi khô cháy dở
Những ngọn lửa tha phương lầm lụi tìm về
Và bên thềm, chúng, hai màu đen ngóng cố hương
Cố hương thở nặng
Tỉnh giấc trong khuya bởi màu trắng cơn mê
Cố hương xoã tóc đen đi trong gió trắng
Cố hương vật lên như sóng
Cố hương vùi mình như muối triệu năm
 
Và bên thềm, chúng, hai màu đen ngóng phía vòm cây
Tiếng chuông gió mang than thở của xứ sở nó ra đi trên đầu chúng
Trong góc phòng, bầy cá vàng giấu mình vào vùng nước tối
Những bức thảm Thổ Nhĩ Kì gõ bong móng ngựa
Trên đường về xứ sở, cát bay
Những trà Tàu cựa mắt lá nhìn bình pha trà xa lạ
Những bò tót Tây Ban Nha đổi mùa khóc rống
Mang cơn mê được chảy máu đầm đìa
 
Đã thiu ngủ bầy chim trong giá lanh, lạnh không mở được mắt
Những mỏ đen, ngậm cứng lưỡi đen
Những vòm cây đã trộn vào nhau
Rễ trộn vào thân và lá trộn vào quả
Một bóng đèn chợt sáng, sáng như một tiếng nổ
Tiếng nổ trộn vào bầy chim, bầy chin trộn vào im lặng
 
Và bây giờ những đôi mắt cố trộn vào giấc ngủ
Lưỡi cố trộn vào rượu và máu cố trộn vào tim
Biên giới cố trộn vào đất đai và cờ cố trộn vào áo
 
Như đã chết từ lâu, hai mảng đen, tự mình mai táng vào mình
Đấy là con đường sống của chúng. Và bây giờ quanh chúng
Vọng lên trên mênh mông tiếng rên rỉ thống thiết của sự trộn lẫn. Và có thể...
 

Và màu trắng

 
Lộng lẫy như lời cầu kinh, tuyết, trầm trầm đổ xuống
Miên man không bến bờ - một tiếng kêu câm
Đổ xuống, và không có gì chạy qua kịp, đổ xuống
Đang run lên, tận lưng trời, những đôi cánh tự do
 
Đổ xuống, và hiện dần lên trong đêm, những đỉnh núi
Đang hiện lên những ngọn cây cao
Đổ xuống, đang hiện lên những ống khói
Những mái nhà tưởng không còn nhớ và những cửa sổ quên đóng
Đổ xuống, tuyết, như một con mắt đang mở
To dần ra và nhìn thẳng vào ngôi nhà
 
Không có gì cưỡng lại được cái nhìn của tuyết
Cả một chiếc giày trẻ sơ sinh lọt xuống gầm giường
Đổ xuống và những con cá vàng bất động trong bể nước
Những cái hôn dài mãi và đèn bàn bỏ quên không bao giờ tắt
 
Đổ xuống, mặt úp mãi vào gối, và cơn mơ vĩnh viễn lơ lửng
Đổ xuống, những bức thư mãi mãi trong hòm thư
Những giọng nói mãi mãi trong dây cáp
Đổ xuống, và hiện lên những hàng rào gỗ ngốc nghếch
Những viên đạn nằm mãi trên đường bay
 
Đổ xuống, tuyết, từ bất tận xa xăm
Xa đến nỗi như đâu đấy ở trong, ngoài lòng bàn tay
Đổ xuống, và tất cả con đường lặng lẽ hiện lên âm bản
Đổ xuống, tất cả những tàu, xe dừng lại giữa cuộc hành trình
Hành khách vĩnh viễn ngồi trên ghế, và vĩnh viễn hộ chiếu mang theo
Vĩnh viễn không về đến nhà, vĩnh viễn chưa ra khỏi cửa
 
Đổ xuống, tuyết vẽ lại bản đồ thế giới
Và dưới tấm bản đồ trắng kia, vĩnh viễn viện bảo tàng.
Boston 1994 - Hà Đông 1995
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021