thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Người độc thoại với cột đèn ở đường Bolsa
 
Ông đứng trên đường Bolsa với những cột đèn vàng
từng cột đèn là bạn của một người lưu vong,
ông đến đây chỉ màu vàng là bạn
màu vàng cao và rộng.
Mỗi ngày ông ngước lên và nói:
“Tôi về sớm nấu một nồi cơm,
hôm nay có lẽ chúng ta ra khỏi bóng đêm của rượu.”
 
“Một phần xứ này quả thật thuộc về màu vàng
của nước đái bò và của những bụi cỏ cháy khét,
có quá nhiều những miếng thịt bò đã chết trong miệng,
có miếng da bò Mỹ đã làm ra thứ ánh vàng đắng nghét.”
 
Mỗi ngày ông ngước lên và nói:
 
“Mà vì sao tôi
không thuộc về đâu cả
màu mỡ bò ở quán phở Hạnh
                              màu âm nhạc ở cà phê Ly Ly
không gì khác vẫn màu Mỹ vừa ngon vừa dễ chán.
Mỗi sáng tôi bước khỏi giấc mơ
co rúm và khô,
cái điện thoại không thể gọi người đàn bà ấy
chỉ có thể gọi màu vàng.
Mỗi tối tôi bước vào mùi rượu
tiếng tôi say trong đêm không thể gọi cô gái làng chơi,
tôi chỉ có thể nói chuyện với màu vàng và
sau câu chuyện rất dài
màu vàng trên đường Bolsa lại trải ra cái chăn rất dầy.”
 
“Tôi từng tưởng tượng một màu vàng lạ,
nói cách khác tôi từng tin màu vàng là đôi cánh
đôi cánh bắt đầu từ nỗi đau ở phía đông
đôi cánh là nắng xoa dịu bao nhiêu chuyện buồn
mà vì sao tôi vẫn ngước lên.
Nỗi đau và chuyện buồn không xóa tan được nỗi sợ.
Tôi sợ mùi cộng sản, tôi sợ mùi bơ Mỹ.”
 
“Tôi đứng đây cạnh cột đèn đường Bolsa
dang rộng tay như một con đại bàng,
không một loài đại bàng nào ở Mỹ có màu lông gà.
Tôi vẫn ngước lên.
Tôi vẫn yêu những con gà mà tôi lỡ bóp chết và vẫn
                                            khóc thương số phận gà con.
Tôi vẫn yêu cái màu vàng máu đã khô và linh hồn ngơ ngác ấy.”
 
“Tôi vẫn ngước lên đây.
Không một loài đại bàng Mỹ nào có lông của loài gà.
Tôi sợ màu Mỹ, tôi sợ màu cộng sản.”
 
“Tôi đứng đây trên đường Bolsa từ ngày cho tới đêm,
không một chút ảo tưởng
                             ở ngoài chính thể Mỹ
                                        ở ngoài sự săn đuổi của cộng sản.
Nỗi sợ của tôi nhìn thấu hết mọi thứ trừ màu biển.”
 
“Tôi đến đây từ biển.
Biển là miệng một loài quái vật có đôi cánh tự do.
Tôi đứng đây với những cột đèn Bolsa
sợ nơi chốn dung chứa sợ nơi chốn trốn đi.
Tôi đứng trong bình minh biển
đối diện với nỗi sợ không bao giờ bị phân huỷ.”
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021