|
húc cho gãy đổ chiến hào truyền thống hàng dậu thưa
|
|
trên cánh đồng văn hoá dạ, vâng, phục: chúng ta là một bầy trâu, bị diễn ngôn khúc-nhạc-guồng-xe-Nước giam cầm và rỉ rả huấn nhục. “tiếng gọi” giật thót xé rách màn trinh... “lời thưa” âm điệu ừ hử, bện giây thừng... “câu nói” liên thanh siết vòng buộc, thắt; nghe dân ca: “con sáo sổ lồng” (con sáo, tự cứu giấc mơ) – mà thương cho phận mình hạt muối xót.
trên cánh đồng văn hoá nhai lại khẩu lệnh hô, ứng “hò rì, hò tắc”: anh em ta là một bầy trâu ăn cháo lú (chỉ biết đày thân ngựa, lừa) và không được thừa nhận cái quyền thản nhiên ve vẩy đuôi, đủng đỉnh gõ móng, buồn sừng húc... ruộng thơ; hoặc khi cần lật đổ đụn rơm, tổ mối – niềm tự hào (ba thước, ba tấc, ba phân) văn minh cao đỉnh.
trên cánh đồng văn hoá nhai lại rơm rạ “gọi dạ / bảo vâng” của muôn: đồng bào ta là một bầy trâu bị cắt giây nứng (làm cho dục tính yếu hèn, khiếp nhược) mà biết thế nào là lễ độ: mưa lệ sụt sùi, ngân nga mệnh lệnh khốn cùng từ trời trút xuống, lầm than - kích ngất, rợn khúc sấm rền kinh dị...
trên cánh đồng văn hoá nhai lại “chiếc lưỡi giáo điều” (không xương) của muôn năm cũ: nòi giống ta là một bầy trâu ngủ ngù ngu, là một bầy trâu dốt đặc, không giả vờ vỗ một bụng “chữ” miếu đền trí tuệ thông sáng; mà giản đơn như ước muốn dòng-chảy-tâm-thức-mù, thầm lặng, lao phóng về phía nghịch hướng (đầy bất trắc): húc – húc nữa, húc mãi... (bạo liệt, bầm mình), mới hứa hẹn “khác” hoá nghìn năm sương khói mịt vây phủ;
để phô diễn một màn bi kịch tươi mới (hay hơn), để một bài thơ không nhai lại (đúng nghĩa); “một nốt nhạc méo - đẹp hơn văn bản chỉ đạo tròn trịa!” đó là tuyên ngôn khuôn vàng thước ngọc của bao loài kỳ hoa dị thảo.
chỉ có tươi nguyên, tiếng rống lộng trời, quyền lực của cái đẹp, mới làm gãy đổ chiến hào truyền thống hàng giậu thưa!
04.11
----------------
Bấm vào đây để đọc tất cả tác phẩm của Lê Văn Tài đã đăng trên Tiền Vệ
|