|
Đó là một buổi chiều [4]
|
|
Đã đăng: Đó là một buổi chiều [1] - [2] - [3]
Tôi bỏ dép
đi trong công viên
ngày chuyển mùa
ít lá vàng ngủ trên cỏ
cây treo đầy mắt mưa
Ở Sài Gòn
không nỗi buồn nào tìm được lối đi
dẫm lên mảnh chai óng ánh
đi tới đi nỗi buồn!
Qua hàng cây
khỏi lối cỏ
đi tới nữa đi nỗi buồn!
Một điều tôi biết
nỗi buồn không ngủ, không ngừng mơ
những đôi mắt đẹp
những mảnh chai óng ánh
Phía kia
cái gì còn, cái gì mất
tôi sẽ gọi cho em để hỏi
bông cỏ, mảnh giấy gói kẹo, cái nhìn loạn thị...
tôi xua đuổi điều mới nghĩ về một bãi cứt chó
nhưng tôi vẫn biết có thứ dơ bẩn hơn che lấp cái hóc của dế
Tôi và em nhìn cùng hướng
biết là phía xa không có gì mới
chúng ta, ở đây
tự làm mới mình với mắt mưa trên mặt
Và hóc tối có tiếng hát
Chúng ta yêu ngày mai, bởi vì
luôn luôn trần trụi hơn, đau đớn hơn
những mảnh chai óng ánh
----------------
Bấm vào đây để đọc tất cả tác phẩm của Trần Tiến Dũng đã đăng trên Tiền Vệ
|