|
Cạnh con hẻm mang tên Jack Kerouac, giờ đây
|
|
Đang chơi, nàng thì thào rót
vào tai “thưa bác con ngoan.”
tôi nghe, đương hì hục mà
sao lạnh toát người, tự nhủ
sở dĩ nàng tử tế, lễ
tân ra, chẳng qua đang chơi
một cách cật lực, bởi đằng
nào thì, chơi hay không cũng
chết vả lại, tương lai bọn
robot sẽ làm tất và
hiện tại, thành phố nơi tôi
đương sống, nhìn đâu đâu cũng
thấy phướn, bươm bướm đầy màu
sắc sặc sỡ, lại kèm thêm
dòng chữ “thành phố của văn
chương & nghệ thuật.” từ north beach
nàng đến tôi, dọc đường bóng
của các thi sĩ thời danh
phải nói, nhiều như cát trong
giày, tuyền cỡ cây đa / cây
đề thì cỡ tôi, chỉ nước
chơi sao thực cật lực như
giờ đây đang chơi; ôi chao!
chốc chốc nàng lại rót vào
tai “thưa bác con ngoan.” tôi
nghe, vừa cày cục, nhưng sao
lạnh toát người, mãi cho đến
khi ngoài trời màn đêm buông
xuống, tôi biết, tôi lại đánh
mất thêm ngày nữa, mà lần
nào cũng vậy, hễ tôi bảo
“mày có biết, đường nào cũng
về la- mã; ở đây, mọi
con đường dẫn về chung cư
tao đương sống, bóng của các
thi sĩ thời danh phải nói,
nhiều như cát trong giày, tuyền
cỡ cây đa / cây đề…” thường,
chỉ nói được chừng ấy, bởi
bên tai nàng cứ thì thào
rót vào “thưa bác con ngoan.”
cũng như bao bận trước, toàn
thân tôi giật bần bật rồi
bất thần đổ ập xuống tợ
bị thịt, vùi mày, mặt vô
nách nàng tôi lẩm bẩm - tương
lai bọn robot sẽ làm
tất, duy chỉ thi ca, mà
nhà thơ nước tao tuyền, cỡ
hồ chí minh nên thơ làm
đọc riết, nhìn ai cũng hơi
bị phản cảm hết trơn.
|