|
khoảnh khắc
|
|
vừa đủ cho cái lách vào cửa
choàng ôm mật ngọt chảy trên đầu lưỡi
số phòng 201
buổi trưa treo lên từng tiếng thở hốt hoảng
máy điều hòa rỉ rả giọt tình
chăn gối nín thở khi anh luồn vào em
bàn tay bỏ dở những ngón nhớ
vò nát da thịt trưa buồn
lời thủ thỉ không chịu thốt ra
môi nín
nhìn vào bốn con mắt trong gương
khẽ khóc
hạnh phúc chỉ là khoảnh khắc
em khóc.
--------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Âu Thị Phục An đã đăng trên Tiền Vệ
|