thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Âm hộ
 
“Ngáp ngủ đã đêm qua.
Chửi tục đã đêm qua.
Gạ gẫm làm tình đã đêm qua.
Âm hộ đã đêm qua.
Dương vật đã đêm qua...”
(trích Lò Mổ - Nguyễn Quang Thiều)
 
1.
 
Khi tơ nhện mở miệng ra
Một đám mây lướt nhanh hơn nước bọt
Hai cánh hoa hồng mỏng như tờ giấy
Làm buồn cười các mạch máu
Đang mịn như cao su ướt
Lưỡi của anh đã kịp đi một đường vòng quanh thế giới
Khuôn mặt anh bị chôn vùi trong màu sắc
Không phải chỉ hai màu trắng và đen
Nó tràn ngập sự huy hoàng
Của ánh sáng mặt trời lúc bình minh rực rỡ
Hơn cả máu
 
Giọt sương mờ đục trên môi anh
Mật ngọt từ trong hai cánh hoa
Nhấn chìm anh trong biết bao cơn sóng
Làm cho các thớ cơ của em khóc gọi tên anh
Thế giới chín cửa cửu trùng này đang nứt mở
Giọt sữa tắm còn sót lại như bóng ma tinh quái
Nơi ngã ba phi như vó ngựa
Đang tràn qua tất cả
Chưa từng đớn đau...
 
2.
 
Một chiếc vỏ ốc
Như âm hộ
Và bóng tối cùng với những người làm rách nó
Giờ lặn sâu dưới đáy biển
 
3.
 
Khi em cởi áo. Mái tóc dài màu đen. Một khuôn mặt nhợt nhạt
Đôi mắt em chợt xanh hơn biển
Ngực cao, chân dài. Một cơ thể bước ra từ cổ tích
Em trượt xuống nước và bắt đầu sải vòng tay bơi đến với anh
 
Mỗi sải bơi như em đang vặn
Vòi nước của anh từ bên trong
Mọi thứ không ai có thể biết
Nó trống rỗng và nhẹ như không khí
Phủ lên trên một cái hồ
Mà chúng ta đang chờ đợi
Khi em chớp mắt
 
4.
 
Khi em hôn
Đôi môi em như đang gặm nhấm
Và hơi thở của em chạy trong cột sống của anh
Những ngón tay anh tìm thấy nếp nhăn âm hộ của em
Những rặng san hô của biển trắng như thiên nga
Vòi nước của anh và đôi mắt chúng ta
Nhìn vào vực thẳm
Biển cưỡi lên chúng ta
Và thuỷ triều đã phá vỡ tất cả
 
Những sợi tóc và những thứ màu đen
Loà xoà quanh miệng em
Đôi chân dài của em rút ra khỏi những suy nghĩ của anh
Một con cá mập lớn lao lên khỏi mặt nước
Tạo thành cơn bão của sóng
Sau đó rơi vào một độ sâu không ai biết
 
Con cá mập xấu hổ và tội lỗi
Chỉ còn con cá heo đang đùa chơi với quả bóng
Phồng căng như âm hộ
 
Những nghi ngờ và sợ hãi
Chúng ta làm thế nào để tẩy sạch vết bẩn
Đang bám trên bề mặt
Và những gì còn lại phía dưới
Như là tình yêu
 
Một chuyện tình lãng mạn như cuộc sống
Lãng mạn gần như vô vọng cho những nhà thơ
Luôn luôn phải chuyển động đời mình lên giấy
 
Không phải màu trắng tinh khiết của giấy
Mà là giấc mơ và tình yêu của em
 
Các tờ giấy trắng dường như quá đẹp để chúng ta có thể làm ô uế
Nó mỏng như cánh hoa
Nó dễ rách với những ngón tay lật vụng về
Sự dịu dàng của trái tim âm ỉ
Nơi giấc mơ đan quyện vào nhau
Mơ ước của ánh sáng
Tầm nhìn của bóng tối, của các lỗ đen
Cái tử cung kỳ diệu đã mang chúng ta
Thành loài chim biển
 
Bay qua các lỗ đen, các tờ giấy trắng
Anh đặt bút lên tờ giấy trắng
Tự hỏi rằng bài thơ này có phải dâng tặng cho tất cả chúng ta?
 
Những ngôi sao đêm
Những ngôi sao buổi sớm
Hai nửa của cùng một cơ thể bầu trời
Bị tách đôi...
 
Khi con chim giang cánh, hai bàn chân chim trở thành móng vuốt
Chúng ta thức dậy trong một giấc mơ
Những tiếng hót giữa trái tim và bàn chân của chim
Vì vậy anh vẽ lên tờ giấy trắng một đường hầm
Cho cuộc hành trình bên trong
Nước mắt...
 
Chúng ta sẽ bước vào đường hầm
Sau Tô-tem của sói
Của sao trời
Của những con cá heo và cá mập
Những con bọ rùa
Nó là em hay âm hộ của em
Làm đông cứng cả thuỷ triều âm lịch
Hay là anh thay một cơn thuỷ triều
Bằng một cơn giống như dương vật?
 
Em đừng cười
Tiếng cười của em thì thầm dọc theo cột sống của anh
Làm anh mất định hướng
Chỉ còn một ảo giác
Khi chúng ta muốn làm tình theo cấp số nhân
Trong giấc ngủ
Những ngôi sao đã chui vào trong
Đã dùng cơ thể của anh để điền vào cơ thể của em
Hai bầu trời
Hay là hai chiếc gương đã chìm sâu dưới đáy biển?
Bụng của em là một trận động đất
Làm vỡ chiếc gương của anh
Thành những hạt cát
Xót đau...
 
Những con bạch tuột dưới đáy biển sâu
Xúc tu của nó quấn lấy chúng ta
Kéo chúng ta về vực thẳm
Nó xé mở lồng ngực của em
Làm em sốt
Nó liếm lên em cho em hạ nhiệt
Nó rút lui vào kẽ hở
Chúng ta đang nuốt sự sợ hãi trong đôi mắt
Vì nó biến mất
Làm em ngộp thở
Anh đẩy hơi thở của mình vào phổi của em
Và đến phiên anh khó thở.
 
Cánh chim là bầu trời, bầu trời là cánh chim
Đêm là ngày, ngày là đêm
Chúng ta chỉ cần hít thở
Sự sợ hãi đã biến mất từ đôi mắt của em
Những cánh chim đã bay qua biển
Nó thở nhẹ nhàng
Cơ thể nó đẩy ngực và bụng của chúng ta
Vào giấc ngủ...
 
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021