thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ĐI.COM [4]
Những kỳ trước: [1] [2] [3]

 

Đón giao thừa 2050, tôi và Tiến đi Campuchia. Đường phố Phnom Penh đầy mùi long não. Ở một ngã tư, trong lúc chờ sang đường, bất chợt tôi thấy hàng ngàn người cầm cờ đen từ xa chạy tới. Không biết chuyện gì, bất giác tôi lùi lại đứng sát vào một cửa tiệm. Đám đông vừa chạy vừa gầm gừ. Tôi thấy những người bên đường vội nằm úp mặt xuống đất. Sau đó tôi mới biết, nếu ai lỡ nhìn thấy ngọn cờ đen ấy mà nội lực yếu sẽ bị nó cuốn đi.

Tôi nói với Diệu An “anh chỉ ăn thịt người như em thôi.”

Muội bảo đừng làm em đau, nhưng tôi đã nhai ngấu nghiến Muội. Đã liếm láp Muội cho đến khi lưỡi khô rộp. Một ngàn năm Thăng Long, đụ một ngàn cái vào trời xanh. Cả tôi và Muội đều rã rời.

Áp thấp nhiệt đới làm Sài Gòn cũng mưa. Cuối năm 2005, tôi và Muội nhìn mưa xuyên qua quảng trường Công xã Paris. Tượng Đức Mẹ vẫn khóc. Báo Công An thành phố Hồ Chí Minh đăng bài đánh những nhà văn cấp tiến. Nhưng người bán báo chỉ rao “các cầu thủ bán độ đã bị khởi tố và bắt giam.” Nhà văn cấp tiến hay cấp lùi không làm chết con ruồi nào. Nhưng một cầu thủ thì có thể làm cho hàng triệu người khóc. Tôi rủ rê Muội vào khách sạn.

Diệu An lại bảo em phải giải nghiệp cho anh.

Tôi bước vào thì tương lai với một quá khứ được rửa sạch. N vẫn ngồi cạnh tôi. Nàng đã thay đổi nhiều sau lần đi tìm những lá thư của con chim bồ câu. Ảo ảnh và thực tại đồng nhất. Nàng không bận tâm về những người đàn bà khác đã đến với tôi. Dường như nàng hiểu được rằng chỉ có một người đàn bà duy nhất là nàng hiện hữu trong tôi.

N nói “ĐI.COM” là cảnh giới của những phản ứng xâu chuỗi, nó kết nối các tâm cảm dị biệt vào một trường và tạo nên sự bùng phát vô thức tập thể theo cấp độ lũy tiến hệ số cá nhân được kết nối. Tôi bảo cho dù “ĐI.COM” là gì hay không là gì thì cũng không bao lâu nữa sẽ đến lượt anh bị xô đẩy vào cái đám đông mù quáng kia. N nói nếu điều ấy xảy ra, anh hãy cố tâm niệm rằng đây chỉ là ảo ảnh cho đến lúc anh thoát ra được khỏi nó. Tôi bảo thật kinh khủng nếu lại có những người chết. Giữa lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng ầm ào từ xa. Trước khi tôi nhận biết tiếng ầm ào ấy đang hướng về phía mình, người tôi nổi gai lạnh. Tôi nói với N: “Nó đang tới.” Tiếng bước chân rầm rập, tiếng gầm rú ma quái càng lúc càng gần. Tôi cố điều hoà hơi thở và nhắm mắt lại.

Diệu An đã chết sau một cơn đột quị vì quá sức trong việc truyền nội lực để cứu chồng nàng. Ánh sáng trong đời tôi tắt. Trong lúc ấy thì N có vẻ như càng ngày càng trở nên điềm tĩnh hơn. Thấu hiểu hơn. Cô gái giống Muội từ tính cách đến nghề nghiệp lăn xả vào tôi như một con thiêu thân. Có vẻ như nàng muốn thực hiện nốt những điều mà Muội chưa làm xong với tôi và với chính nàng. Bởi thế sự quyết liệt của nàng đôi khi làm tôi sợ. Tôi thích gọi nàng là Muội Muội, nàng không phản đối điều ấy dù biết trước đấy tôi có quen Muội. Muội Muội nói có thể em đã rất giống Muội nhưng vấn đề là em hành động và sáng tạo chứ không phải Muội. Cũng như Muội, Muội Muội không vẽ trên giá vẽ mà vẽ vào không gian ba chiều bằng ánh sáng. Những buổi trưng bày trình diễn của Muội Muội thì cả người hiểu và không hiểu, thích và không thích cũng phải ngước nhìn. Tác phẩm của Muội Muội phủ lấp bầu trời và mang lại một hiệu ứng toàn diện trên thị giác và nhận thức thực tại. Con người bị dồn đẩy vào khe hẹp giữa hai thế giới ảo và thật.

Những cuộc làm tình với Muội Muội bao la và đầy kịch tính. Muội Muội bảo yêu đương là một hành động sáng tạo và bởi thế không thể lập lại. Đẩy cảm xúc đến tận cùng. Tê dại hệ thần kinh. Vừa súc vật vừa thần thánh.

Ít nhất mỗi năm Muội Muội bỏ ra ba tháng để lên rừng sống. Muội Muội bảo đấy là cách em phục hồi năng lượng. Chưa bao giờ Muội Muội cho tôi đi theo. Nhưng tôi biết Muội Muội có những quan tâm về dân tộc học. Có lần Muội Muội nói với tôi: “Em muốn biết tận cùng niềm tin của con người là gì, cũng như cái ký ức đầu tiên của con người về sự sống là gì.” Có thể đấy cũng là lý do dẫn đến cái chết của Muội Muội.

Muội Muội có rất nhiều vòng đeo tay và dây đeo cổ đẹp. Tôi thích cái vòng bằng hổ phách to kềnh trên cổ tay trắng trẻo của Muội Muội. Tôi tin rằng cái vòng ấy ít nhiều tác động đến tâm lý và sức khỏe của Muội Muội. Có một sự kiêu hãnh lạ kỳ khi Muội Muội đeo nó trên tay. Truyền thuyết rằng, cái vòng ấy vốn của một tộc trưởng mạnh mẽ nhất Trường Sơn. Ông ta săn voi tài giỏi cũng như làm thuốc. Khi đeo cái vòng hổ phách vào cổ, không một con voi hay phụ nữ nào thoát khỏi tay ông, kể cả khi ông đã tám mươi tuổi. Những đứa trẻ được sinh ra từ ông thì nhiều như muông thú trong rừng. Nhưng khi ông chết, chiếc vòng đã được chôn theo ông bởi các bà mẹ không muốn con trai của họ hoang đàng như bố.

Tình trạng thoái hoá giới tính càng lúc càng phổ biến, nhưng không được xem là quan trọng. Các hành giả lang thang ngoài đường phố nôn nóng chờ ĐI.COM tới, trong khi những con đực ẩn mình trong hang. Muội Muội bảo em cần phải tận hưởng những người đàn ông cuối cùng. Chiếc vòng hổ phách ẩn chứa những linh hồn mê muội đã rực sáng lên khi tinh dịch đàn ông đổ vào Muội Muội. Và nàng nói: “Anh hãy tỉnh thức.”

N cũng bảo anh hãy mở mắt ra đi và nhìn thẳng vào ĐI.COM.

Một nỗi buồn bất chợt xâm chiếm lòng tôi. Những gã đàn ông còn lại đang trở nên hung tợn và kêu rống như súc vật bị chọc tiết. Tôi sẽ đi vào đám đông và cũng hò hét điên cuồng không biết để làm gì. Tôi sẽ như con chó sủa bóng ma. Và tỉnh dậy trong hố thẳm.

Năm 2027 tôi bất tỉnh giữa đường. Không thấy linh hồn tôi đâu.

N ôm tôi. Tôi cảm thấy mình là quá khứ. Thừa ra. Đám đông nổi lửa đốt nhà. Dân chúng hoảng loạn túa ra ngoài đường. Nhà thờ, nhà chùa bị đập phá và các tu sĩ bị ném vào lửa.

Càng lúc càng có nhiều kẻ thích ăn thịt người vì họ tin rằng thịt đồng loại là bổ nhất. Triết lý về sự tương thích được phổ cập đến độ những kẻ có tư tưởng khác phải tự sát. Muội Muội đã không chịu nổi cái nhịp điệu thở ra hít vào của cuộc sống và nàng tự xô lệch mình về một thái cực sau cùng là cái chết. Nàng nói phải sống như con bọ ngựa và chết như con thiêu thân. Nhưng N chỉ coi Muội Muội là một con đĩ. N không bao giờ hiểu được tâm hồn minh bạch của Muội Muội. Có lần Muội Muội kể với tôi: “Em đã gặp một gã đàn ông thuần chất. Vô học và bản năng. Nhưng em khám phá ra rằng, cái mùi hôi nồng nặc trên da nó, cái sức mạnh hùng hổ của nó là khởi thủy của hạnh phúc con người. Tinh tuyền và sâu thẳm.” Tôi không có gì phải ghen tị với một con thú rừng, nhưng tôi cũng nói với Muội Muội, cuộc sống không phải chỉ là cảm giác. Muội Muội bảo thật ra em chỉ đi tìm những cái con người đã đánh mất. Em vẫn quí trọng anh, nhưng anh cũng chỉ là khoảnh khắc, em yêu những khoảnh khắc, mà cuộc đời không phải chỉ có một khoảnh khắc. Những khoảnh khắc làm nên cuộc sống. Và em sống như em là. Thế thôi.

Năm 2030, sự tương thích và đơn giản trở thành một lối sống thời thượng. Nó mang lại bình an cho con người, nhưng các thày bói bảo đấy là thời kỳ suy thoái cả về mặt tâm linh lẫn kinh tế, bởi thế nó tiềm tàng một nguy cơ bùng phát sự bất hạnh. Hai phần ba đàn ông cạo trọc vì thích được phụ nữ ngồi lên đầu. Sự đơn giản trở thành tinh tế đối với người này nhưng lại thô thiển với người khác. Tương tự như vậy, sự tương thích ở người này là hoà hợp, hoà bình nhưng ở người khác lại là a dua, a tòng, amen.

Diệu An ngày ngày lên chùa tụng kinh, niệm thần chú cầu an cho tôi.

Tôi không phải là nhà khí tượng học, nhưng chữ “mưa” cứ nhấp nhổm đòi nhảy ra khỏi đầu tôi, ít nhất cả bốn ngày nay. Vì thế tôi phải cho nó xuất hiện như tôi dự báo thời tiết vào năm 2035, các trận mưa sẽ kéo dài liên tiếp trong nhiều tháng và nó làm lụt lội quả đất như hồng thủy. Các ngọn núi bị sạt lở và thú vật không còn chỗ nương thân. Quốc lộ 1A từ Hà Nội vào Sài Gòn bị nghẽn nhiều chỗ vì đất đá trên núi đổ xuống. Các chuyến bay cũng bị hoãn vì mây mù. Khi ấy, N đang ở Hà Nội. N nói qua điện thoại: “Không dưng em cảm thấy có một khoảng cách giữa anh và em như thể con đường bị gián đoạn giao thông.” N rủ Diệu An đi ăn. N uống rượu, Diệu An uống trà. N nói: “Tôi muốn đập phá một cái gì đó. Mưa làm tôi nghẹt thở.”

Mùa mưa năm 2055, những người mặc đồng phục đen bất kể trời giông bão, họ vẫn ra đường và giương các biểu ngữ: “NGÀI là đấng toàn năng”, “Sẵn sàng chết vì NGÀI”, “Hãy dọn đường cho NGÀI”… Và họ hò hét để bức tử những kẻ khinh thường NGÀI.

Diệu An kể: “Ngày xưa khi tôi mới mười bảy tuổi, tôi đã bỏ nhà đi chỉ vì không chịu nổi cách hành xử của cha mẹ mình. Từ trên núi xuống, tôi lang thang vào thành phố. Trong một quán cà phê, tôi đã gặp một người đàn ông lớn hơn tôi nhiều lần và tôi nghĩ rằng tôi có thể trông cậy vào ông. Tôi gần như chủ động làm quen với ông ta. Hỏi han tôi ân cần, ông nắm bàn tay tôi. Tôi cảm thấy mình nhỏ bé và cần được che chở. Tôi không biết ngày mai sẽ sống bằng cách nào. Ông ta bảo cứ hỏi thử bất kỳ một hàng quán nào đó. Trước khi chia tay, ông cho tôi một ít tiền và tỏ ra muốn hôn tôi. Tôi do dự. Tôi không nghĩ ngày mai tôi sẽ phải bán mình, nhưng tôi cũng sẵn sàng cho đi thân xác tôi. Tôi không cảm thấy đó là điều quan trọng. Nhưng tôi buồn. Ông ta cũng nấn ná chờ đợi một hành động của tôi. Tôi nửa muốn bước theo ông ta, nửa muốn ngồi lại. Tôi không biết phải bắt đầu thế nào. Cuối cùng thì tôi cũng lên tiếng xin số điện thoại của ông. Một tháng sau, tôi gọi cho ông khi không còn một xu trong túi. Ông tới chỗ hẹn và cho tôi đi ăn, sau đó đưa tôi về nhà. Tôi làm những công việc lặt vặt như một con ở để được ăn ngày ba bữa cơm. Một hôm ông bảo lên giường nằm với ông. Tôi vâng lời. Ông cho tôi đi học lại và tiếp tục hầu hạ ông cho đến khi ông qua đời. Tôi đã tưởng làm một cuộc đập phá, nhưng rốt cuộc tôi lại giấu tôi vào tiếng mõ, tiếng kinh ê a với thời gian.”

N nói tôi đã leo ngược lên núi và không tìm thấy ĐI.COM. Tôi cũng chỉ nhìn thấy tôi lãng nhách giữa rừng cây. Tôi là một con thú lìa bỏ bầy đàn nhưng sợ hãi cô đơn. Muội bảo người ta chỉ vớ vẩn. Tôi ỉa vào ĐI.COM và những thứ tương tự. Tôi tự quyết định tôi và không tin vào sự vĩnh cửu.

Nhưng Muội yêu N vì N là đàn bà khác Muội. Muội cũng yêu tôi vì tôi là đàn ông giống Muội.

Muội ở giữa N và tôi như một ngọn lửa. Chúng tôi không làm tình chung, nhưng vẫn để cho Muội xem tôi và N yêu nhau. Vì Muội thích thế. Vì N không đồng tính, nhưng thương Muội và chiều Muội. Phần tôi, tôi vẫn thấy Muội là một phụ nữ quyến rũ. Cả trong tính cách và tình yêu. Nhưng Muội chỉ hứng tình sau khi xem tôi và N yêu nhau.

Muội có còn yêu một phụ nữ nào khác, tôi không biết. Dù tôi thấy nàng có nhiều bạn gái. Nàng cũng luôn tỏ ra bình thản như thể không có nhu cầu tình dục khi đàn ông tán tỉnh nàng. Tuy thế, tôi đặc biệt ghét thằng cha hoạ sĩ là thày của Muội. Hắn thô lỗ chen vào mối quan hệ của chúng tôi như một nhà đạo đức và một tên vô lại. Hắn nói không thể có sự tương thích khi người ta không giải cấu hàng dọc các định kiến mỹ học và hàng ngang các định chế luân lý. Cứ y như là con ruồi không thể bay nếu nó không đập cánh. Muội chỉ cười khẩy, thày có giải cấu được vợ thày không?

Năm 2015, chữ “sợ” rạn vỡ trong nỗi ám ảnh tôi. Tôi hình dung nó như một quả cầu và lăn dưới chân tôi. Tôi sẽ phải đạp vào nó và có thể vấp ngã. Tôi không biết tôi sẽ như thế nào khi không còn nó. Muội càng lúc càng u uất. Đôi khi, tôi thấy mắt Muội long sòng sọc. Tôi nghĩ có thể một lúc nào đó Muội sẽ giết tôi hoặc N như một giải pháp sau cùng để phá hủy và hoàn tất cuộc sống nàng. Ngày Muội đưa tôi đến xưởng vẽ, những con chim bị cắt cánh trong tác phẩm của nàng bằng kéo dường như vẫn hót trên những sợi kẽm gai. Chúng há mỏ và tôi thấy sự tàn ác tuyệt vọng của tiếng kêu trong lòng Muội. Muội hỏi: “Anh có hiểu được những gì đang xảy ra với em không?” Tôi nói: “Anh nghĩ rằng anh hiểu.” “Anh có sẵn lòng để em giết anh không?” Muội hỏi tiếp. Tôi buồn bã nói: “Nếu điều ấy làm cho em được giải thoát.” Muội cầm chiếc kéo lớn, loại cắt sắt đến sát bên và đưa thẳng mũi kéo vào bụng tôi. “Vì em yêu anh, anh biết không?” Tôi gật đầu. Và nghĩ: “Đây là ĐI.COM.” Đầu mũi kéo làm tôi đau, nhưng tôi cố gắng bình thản. Muội bảo: “Em không đùa đâu.” Tôi hỏi Muội: “Em cũng chết theo anh chứ?” “Không, em sống với N.” Tôi lùi ra. Muội không dí theo. Một kịch bản dở, tôi nghĩ. Tôi ngồi xuống ghế. Muội cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác và khóc.

Năm 2055, sự hoảng loạn lan tràn khắp nơi. Nó không chừa một ai, kể cả những kẻ trực tiếp tạo ra hoảng loạn. Nó tồi tệ hơn cái chết. Vì nó không chấm dứt sau cái chết. Các tổ chức nghiên cứu về tâm linh và các hiện tượng bí ẩn bị khủng bố trước tiên. Họ không bị đánh bom hay đập đầu tự sát vì những tiếng hò hét man rợ, nhưng họ phát điên và trở thành dở người cho đến lúc chết.

Chuyện kể của kẻ được gọi: “Một buổi tối như thường lệ, tôi ngồi nhậu với bạn bè. Uống chưa nhiều, tôi không nghĩ mình đã say, nhưng trong đầu tôi giống như có một bóng tối che phủ, tôi mụ người dần đi, trong lúc bụng sôi lên nôn nóng một khát vọng mơ hồ. Bần thần người, tôi buộc phải đứng dậy. Nghe như từ lòng đất có tiếng réo gọi tên tôi. Rồi những âm thanh khác cũng lớn lên từ từ như thể đã âm ỉ trong tôi từ muôn kiếp. Đến khi tôi cảm thấy mình hoà nhập vào khối âm thanh hỗn độn của đám đông thì tôi không biết gì nữa. Ngày hôm sau người mệt bã, tôi thoát ra khỏi đám đông và hoàn toàn không biết mình đã làm gì. Đầu óc trống rỗng.”

Những người da trắng thường bị vỡ sọ chết sau khi nghe những tiếng hò hét của đám đông dưới ngọn cờ đen.

Chữ nghĩa ngày càng trở nên dày đặc và tán loạn. Tôi chạy trốn các từ bằng cách đi ra biển ngay từ ngày đầu năm 2006. Bãi Thùy Dương vắng hoe. Tôi nôn oẹ chữ xuống cát và nằm sấp trên mặt nước. Sóng trào qua đầu. Đứa bé gái hỏi tôi: “Ông có sang bờ bên kia không?” Tôi nói có. Nó leo lên lưng tôi ngồi như thể tôi là thuyền. “Chạy đi ông.” Tôi hú còi rồi nổ máy bùm bùm. Ừ, cứ thử đến bờ bên kia xem sao. Nhưng đi mãi không tới, đứa bé giục: “Chạy đi ông.” Tôi nói sắp tới rồi. Sóng vẫn đánh vào mặt tôi từng đợt, thuyền tôi quay ngang không trôi. Đứa bé nói: “Tàu mắc cạn rồi.” Rồi nó rời khỏi lưng tôi, ngồi xuống bên cạnh: “Để cháu chôn ông nhé.” Tôi bảo ừ. Nó lấy cát đắp lên người tôi, nhưng cát bị sóng làm trôi đi. “Để cháu mát sa cho ông vậy.” Tôi cảm thấy lạ vì chữ “mát sa” của đứa bé bốn tuổi. Nó chà cát trên lưng tôi. Chữ “mát sa” làm lưng tôi trầy. Sóng xô dạt tôi ra xa bỏ lại đứa bé trên bờ. Trong một lúc tôi cảm thấy thân thể khỏe mạnh và sạch sau khi đái trong quần. Ở biển ba ngày, tôi trở lại thành phố nuốt chữ.

Đã đến lúc tôi nghĩ phải đưa các nhân vật đến cao trào, nhưng N đi Thái Lan chưa về. Muội đi Hà Nội vì thèm lạnh.

Huyết áp tụt làm tôi lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ. Chữ lởn vởn, tôi vạ vật ăn không được.

Mân mê con dao N tặng, tôi nhớ lời N bảo khi cần thì hãy làm như người Nhật. Tôi không hiểu bằng cách nào, sau đó con dao lại ở trong xưởng vẽ của Muội và nó trở thành sát thủ.

Tôi chợt nhận ra cả N, Muội và tôi đều muốn sống một mình. Chúng tôi như ba mũi tên bắn về ba phía khác nhau. Lần đi chơi đầu tiên với Muội, nàng bảo em không thể là bồ anh được, khi tôi muốn làm tình với nàng. Chúng tôi cần tự do. Nhưng ý thức về tự do không phải lúc nào cũng rõ ràng và quyết liệt. Đôi khi nó trở nên không cần thiết và phá vỡ sự cân bằng mù quáng của cảm tính.

Có một người nào đó nhắn tin cho tôi: “Anh đến với em một chút đi. Em để dành cho anh đó.” Tôi hỏi lại: “Em là ai?” “Cứ làm như em hướng dẫn, anh sẽ nhận ra em. Đến khách sạn MM, vào phòng 204.”

Tôi không hiểu điều gì đã khiến tôi đến khách sạn MM và gõ cửa phòng 204. Tôi muốn chơi đĩ? Hay muốn tìm một cảm xúc bất ngờ từ một người thân quen cũ? Báo Công An thành phố Hồ Chí Minh có rất nhiều bài báo cảnh giác cho những trường hợp tương tự. Có thể tôi sẽ bị trấn lột bởi tính hám gái. Cửa phòng 204 bật mở. Một phụ nữ không còn trẻ, ăn mặc nghiêm trang đứng đắn và lịch sự. Mặc nhiên quen biết tôi, chị reo lên: “Anh.” Tôi nhận ngay ra Diệu An, mặc dù tôi chưa bao giờ nghe tiếng An. Trước đó, chúng tôi chỉ liên lạc qua email. Tôi quàng tay ôm An. Nàng cũng ôm tôi. Chúng tôi hôn nhau và làm tình ngay không nói gì cho đến khi tôi xuất tinh. An không biểu lộ thất vọng dù tôi đã ra quá sớm. Dẫu sao sự bất ngờ cũng đã làm cho cảm xúc trở nên thật nồng nàn. Nhưng điều An nói làm tôi bối rối: “Em đã nhắn tin cho anh theo cách của một cô gái gọi. Và em muốn anh là kẻ đi chơi đĩ. Điều ấy làm em cảm thấy dễ chịu. Nói đúng hơn, nó làm em thích.”

Suốt những ngày An vào Sài Gòn, tôi ở luôn trong khách sạn với nàng.

N gọi về từ Thái Lan cho tôi: “Hãy nhớ luôn luôn mang theo con dao bên mình.” Tôi nghĩ tự xử hay để đâm người khác thì không nhất thiết phải dùng dao. Tuy thế, tôi vẫn bỏ con dao trong túi xách. Sau này có lẽ tôi đã bỏ quên trong xưởng vẽ của Muội. Không có bất cứ lời trăn trối hay dấu hiệu nào trước đó về cái chết của Muội. Cảnh sát tìm thấy con dao của tôi vấy máu.

Email của Muội viết từ Hà Nội cuối mùa đông năm 2005: “Em đã nằm ngủ nướng đến gần trưa trong khách sạn. Bây giờ thì em viết cho anh đây. Tối qua, và tất cả những ngày qua, em rong chơi và uống suốt. Mạnh đã liên hệ được với Viện Goeth dành cho em một cuộc triển lãm sắp đặt, cũng như sẽ sẵn sàng in sách cho em. Dường như đàn ông các anh ai cũng muốn được trả công bằng thân xác phụ nữ. Không đến nỗi sỗ sàng, Mạnh chờ em tự nguyện. Thật khôi hài. Tuy nhiên, cũng phải công bằng mà nói anh ta rất đáng được thưởng.”

Tôi cầm con dao dọc tờ báo.

Chưa gặp Mạnh bao giờ, nhưng tôi nghe nói Mạnh có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn. Điều tôi biết chắc chắn nhất là hắn có thể điều phối được dư luận. Và việc ấy rất nhiều khi lại mâu thuẫn với quyền lợi của hắn. Bởi thế, người ta nghĩ hắn là công cụ của một thế lực nào đó, không hẳn thuộc về chính quyền, nhằm áp đặt xã hội vào một hình thái định trước. Càng ngày càng có nhiều những nhân vật như Mạnh. Họ được đúc khuôn và mang tính ưu tiên như thể đất nước này là của riêng họ.

Tôi cảm thấy khó chịu khi mường tượng cảnh Muội đi chơi với Mạnh. Tất cả những email sau của Muội tôi đều delete không đọc. Khi về lại Sài Gòn, Muội không cho tôi biết và gần như xa lánh tôi. Tôi cho rằng chuyện đó cũng tất yếu. Cho đến khi triển lãm của Muội được chính thức công bố bằng các giấy mời, Muội mới đến tìm tôi và bảo: “Anh cần phải biết em đã làm gì và sẽ làm gì.” Tôi đi Hà Nội với Muội. Cuộc triển lãm được Mạnh làm PR khá tốt. Nhưng chỉ ngay sau ngày khai mạc, cuộc triển lãm đã bị bộ ngoại giao Việt Nam đề nghị với sứ quán Đức yêu cầu đóng cửa với lý do không phù hợp với thuần phong mỹ tục bản địa. Thật ra triển lãm sắp đặt của Muội mang một ý nghĩa khác. Cuộc vây hãm của ý thức điên rồ trước bản năng thuần thành của con người. Chính Mạnh cũng bất ngờ về Muội. Nàng đã khôn ngoan để sự việc đã rồi khiến Mạnh trở tay không kịp.

Tôi và Muội đáp xe lửa lên Lao Cai nằm vùi vào cái mốc thếch của cơn lạc hậu bạc nhược trong máu. Ở đó, chiếc laptop ọp ẹp không chịu đựng nổi những ý nghĩ virus. Muội vẽ bằng lưỡi. Tôi viết bằng răng. Chữ biến thành tranh. Tranh biến thành chữ.

 

[còn tiếp]

 

 

Đã đăng:

ĐI.COM [1] (tiểu thuyết) - Nguyễn Viện
Một nửa trái đất bị bao phủ trong bóng tối sợ hãi. Mỗi ngày lại có một tin đồn mới về sự xuất hiện của “ĐI.COM.” Chưa ai dám khẳng định là mình đã nhìn thấy “ĐI.COM,” nhưng tất cả các chính phủ, các phương tiện thông tin đều không thể trấn an dân chúng thoát khỏi sự hoang mang... (...)
 
ĐI.COM [2] (tiểu thuyết) - Nguyễn Viện
... Chúng ta còn đầy một thế kỷ trước mặt. Và chúng ta sẽ phải khóc trước ĐI.COM. Tôi đã biết gì về ĐI.COM ở thời điểm năm 2005 khi ĐI.COM chưa xuất hiện? Tại sao tôi lại hỏi? Tại sao tôi buột miệng nói ra? Tôi không hiểu được khi viết những dòng này người tôi lại ớn lạnh... (...)
 
ĐI.COM [3] (tiểu thuyết) - Nguyễn Viện
... Tôi đã nhận thấy những dấu hiệu can thiệp của ĐI.COM vào đời sống mình và tôi không muốn ĐI.COM có thể làm điều gì đó với bất cứ một sinh linh nào khởi phát từ tôi... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021