thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đêm và những-khúc-rời-tàn-cuộc...
 
Cho anh Hoàng Ngọc-Tuấn
 
ôi cỏ xanh, ngươi buốt chân trời
ngươi bám chùm rễ số phận
bằng ngón tay hồn nhiên vào đất
 
ngã xuống xuyên giữa ngực
tan vào đất đâm chồi vẫn cỏ
màu xanh không cần cơ may
 
những gợi ý về cỏ được viết thành tập
như tập ảnh của phóng viên chiến trường
sau chớp pháo
cỏ hiện lên không phải cả cánh đồng mà rõ đến từng
gân máu mong manh
 
những gợi ý về cỏ là bầu trời
ánh sáng dọi lên như một bộ phim
trích đoạn lịch sử
sau này nằm phủ bụi trên kệ sách
 
những gợi ý về cỏ là con chữ
nhẵn nhụi
miêu tả những gì đã biến mất
nhanh đến chóng mặt
 
những gợi ý về cỏ là linh hồn
oan khuất cả khi ngừng đập
nước mắt để làm gì
nước mắt được gì đâu...
 
 
 

Khi cỏ xanh đã buốt dưới chân mình...

 
đất nước hòa bình
sau binh đao khói lửa
thơ biết
nó vẫn giấu dưới lòng đất một người lính
 
mùa xuân vàng hoa cúc
mãi mãi là nơi ẩn náu của thơ
nhưng cỏ chạy dài dọc Trường Sơn màu xanh lá
đất nước nằm dưỡng thương sau những ngày mệt lả
 
dưới cỏ một mình anh nằm
nhìn lên lá cờ
đỏ tươi như máu của ngôi sao
hình như vẫn chảy
 
khi cỏ đã chín muồi
như lúa trên đồng ngày anh đi, Mẹ khóc
lưỡi hái thần Chết sau khi đã lướt qua anh
giờ đang ở trong tay
cô gái dịu dàng với Mẹ đang gặt lúa
 
thơ đã nhìn thấy anh
thơ biết anh không bao giờ sợ hãi
lửa khói cũng như sương mù lãng mạn
anh đã từng giương lê, đã ném nhiều lựu đạn
nhưng bây giờ lặng im
 
anh đã sống trong đồng cỏ của mùa xuân
thơ muốn biết sự thật
nhưng thơ không dám
 
anh đã nhìn lên bầu trời đầy sao
như bông hoa trên tóc các nàng tiên
anh đã mơ khi vượt qua bãi mìn trên đồng cỏ
xanh và nhiều gió...
 
mũ sắt và mũ cối
trong im lặng, anh đã nghe
tiếng động của con bướm đã bay
sau tiếng hú quả pháo
khi anh nằm lại một mình
không bao giờ anh còn tiết lộ
 
người lính chỉ xung phong sau những tiếng hô
ngôn ngữ không phải là công việc của người lính
người trở về đặt anh lên một cái bệ
tụng ca sau hòa bình
 
vì họ đã thoát
hay vì anh đã hy sinh?
 
 
 

Thơ như ngươi đầy tơ ngồi trong bóng tối...

 
khép hai vỏ sò
như khép mỏ
trầm ngâm
 
ô làm thế nào mà chúng ta mua vé
để thoát lên trời
cùng với Chúa
 
một cái gì đó đã rơi mất
lạnh hơn giọt nước mắt
khi ngoài trời sương giá
ướt vai anh trai của thơ
 
những đám mây rắc rối không có tên
bơi trên bầu trời cả đêm
chờ đến sáng
đánh thức suy nghĩ của thơ
và thơ nghe anh trai thơ nhắc:
 
chúng ta không thể lợi dụng bóng tối
để đánh lừa nhau mãi...
 
 
 

Thơ nghĩ có thể bên thắng cuộc...

 
cho rằng khi cuộc chiến tranh bị mất
điều mà tất
cả
đã quên
tù bao nhiêu năm
không nhớ
 
những gì chúng ta có thể giữ
là người nông dân được ướp lạnh
nằm ngủ
trên cánh đồng bị thu hồi
trong bãi cỏ xanh mềm mại
như chiếc giường
như lúc chúng ta được sinh ra
với nỗi đau của Mẹ
 
không ai nghĩ
màu trắng của đám mây sẽ là những tờ giấy, sau này
chúng ta sẽ phải viết
cái gì
lên đó...
 
những câu chuyện về ngày cuối tháng Tư
trên mảnh ruộng cỏ dại lây lan
mầm nghi ngờ rắc bay trong gió
nở ra máu và hoa...
 
 
 

Cái tên...

 
vinh quang
đời đời vinh quang
những anh hùng ngã xuống...
 
không phải là danh tiếng gì đâu
cái tên gọi phân biệt những nhân vật
trong câu chuyện dài dòng
những ngày tháng đã chìm mất hút
 
không phải ngày xưa
ngày mưa
ngày nắng...
 
ngày trên ngực có một vết nứt
gọi tên nhau cũng đổ mồ hôi
lịch sử xoay một vòng trên gót
nhẹ người
 
khi cái tên gục xuống
vì những cái sống còn
có một bữa tiệc buồn
đãi bằng sự thật...
 
 
 
Thơ xin lỗi thơ đã lỡ không thích
bên thắng cuộc...
 
vì thơ bên-thua-cuộc
 
thơ bị dẫn đi
con đường nào thơ không nhớ
 
người ta thắp cho thơ
ngọn nến trong gió
nó không đủ
sáng cho thơ
 
thơ xin lỗi vì sau đó đã ngậm trong miệng
mấy đồng tiền
nhấp nháy
 
thơ xin lỗi vì thơ đã sợ
người ta hay có những âm mưu
làm thơ
bị hớ
 
thơ đã chứng kiến
những người đàn ông
bị vỡ như một quả trứng mỏng
làm ai cũng mất hứng
với mùa thu đẹp & vàng như cây lá
ở trong rừng
tưng bừng nhưng hơi đói
 
những người say sóng
đã muốn ói
khi vượt biên
đã chìm thuyền
khi chết
 
những người ở lại
đã chạy dài
vào khu kinh tế mới
trong tâm trí họ thơ chỉ còn như những dấu chân
mùa mưa
lấm bùn
bê bết
 
thơ trang trí
lại mê cung của bạn
như những tấm ảnh bây giờ
ai cũng phải làm photoshop
trước khi treo...
 
 
 

Thơ không phải ôsin...

 
thơ muốn làm chủ nhân
nhưng thơ thất bại
 
thơ uống hết phần còn lại
ly rượu mừng
những tòa nhà đầu hàng không đổ nát
 
và những người trở về
đang ngồi trong quán bar
nâng lên đặt xuống những ngân hàng
những tấn vàng
thua cuộc...
 
theo cách đó thì thơ bị mất
hay bị gạch chéo
những câu thơ...
 
họ uống những chai rượu khi bỏ chạy
thơ bỏ quên
họ say và lúc lắc trong mưa
thơ hơi mất tinh thần
thơ biết mình không còn bình tĩnh
 
sau đó thơ khóc với những đám cháy còn sót lại
 
chiến tranh
chỉ còn là bọt bia trên mép
họ đứng về phe nước mắt
hay đứng lên bằng nước mắt của thơ?
 
nên thơ ghét nước mắt
của người trở về hay uống rượu
người say thường hung dữ
và mau quên...
 
thơ tìm kiếm và chọn lọc ngôn từ
như ngày xưa yên bình
thơ viết bằng cây son môi của Mẹ
 
Mẹ biết thơ còn trẻ con
nên thơ không thể chết
nhưng Mẹ cũng không biết phải làm thế nào
để cuối cùng những người đàn ông thắng cuộc
biết rằng nắng của buổi trưa tháng 4
lung linh vàng tuyệt đẹp
phải dành cho tất cả
không trừ ai ra...
 
từ trong đống đổ nát
dù bị bỏng
thơ vẫn thích phát sáng
thơ chịu nóng
chỉ mong
họ sẽ nhẹ tay khi sắp xếp lại
những vật dụng trên bàn thờ
 
như những bé thơ
mềm như quả trứng
tiếp tục sinh ra
thay chúng ta
và thơ
hóa kiếp...
 
 
 

Bầu ngực lép của thơ...

 
khi thơ còn ở một thế giới khác
bạn đã hát bằng đôi môi
của bạn
 
bạn trở thành một phần trong cơ thể của thơ
thơ thở hổn hển bằng bầu ngực bạn
và huýt sáo bằng hơi thở bạn
 
cơ thể của thơ là thế giới của bạn
giống như một tấm ảnh của những thi sĩ ở trần
có bầu ngực lép
 
bầu ngực của bạn có tiếng lầm bầm của một bộ xương
không như hai ngọn đồi của em ngày sương mù buổi sớm
thì thầm trái tim
 
từ ngực của bạn những bài hát ca ngợi Tự Do
vang xa hơn cả lời nguyền của ai về con cặc
như nước mắt...
đang rơi ở Việt Nam và tuyết rơi ở Úc
 
bạn không lạnh khi cởi áo vì có một rung động
một náo nức
sau đó bạn biết nước đang đóng băng ở dòng suối
vì tuyết vẫn đang rơi
 
đêm trước khi cuối cùng, bạn ngồi lại
uống một chai bia
và sau đó im lặng lắng nghe
và liếm lên một lý tưởng mà bạn đã mất
làm chúng ta khô môi
 
chúng ta đã quá quen chen chúc nhau
như các ngón chân trong đôi giày chật
và nép mình trong đống quần áo khoác
chăn, mũ, khăn quàng cổ...
nên chúng ta chưa bao giờ dám ra ngoài
khi trời lạnh
 
đến bao giờ bạn mới không còn phải quấn
và rối tung lên với những thứ khăn len vừa kể?
chúng ta đối mặt với cuộc đời bằng bầu vú xệ
của chính chúng ta mà lâu nay phải che đậy
như chúng ta bắt đầu đứng lên trong bóng tối
với những gì cốt lõi
mà không phải khuỵu hai đầu gối
 
bài hát của bạn vỡ tung cả phổi
không chỉ của bạn mà của tất cả mọi người
có bầu vú không xệ
 
bầu trời sẽ mở ra khi bạn hít thở một lần nữa
giống như độ nghiêng của những câu khẩu hiệu
treo trên các đại lộ
bây giờ nghiêng nghiêng...
 
không chỉ loài chim
chúng ta sẽ bay không còn dấu vết
chỉ cần cởi áo ra và đừng run lập cập
hàm răng
dù ai cũng biết rằng
trời còn đang rét
 
 
 

Sau khi tàn cuộc...

 
thơ không thắng cuộc
không thua cuộc
nhưng khi tàn cuộc
thơ không ngoài cuộc
 
mọi người mở các cửa sổ buồn rầu nhìn thơ
thơ nhìn mọi người qua màn sương mỏng
phía sau là căn phòng trống rỗng
của thơ
 
điều thơ sợ bây giờ là tuổi tác
thơ nặng nề trong xó bếp của thơ
 
bởi vì thơ không thể biết
cái gì xảy ra sau khi đất nước hòa bình
thơ đã bò ra với khẩu súng hỏa mai của mình
và quỳ gối
 
cửa sổ của thơ bây giờ chỉ còn là tờ giấy pơ-luya
bay trong gió
thơ là một người đàn ông yếu đuối
gượng dậy sau một tuần nằm sốt
bắt đầu phục hồi
 
không có đóng ngoặc không có mở ngoặc
thơ không được giải thích
thơ không được phép biết
điều gì sẽ xảy ra với thơ?
 
chỉ vài điều thơ nhớ
thành phố
những chuyến xe trôi qua như các sư đoàn trên màn hình
đang chui vào căn hầm của thơ...
 
hai mắt của thơ
căng ra sau cửa sổ bị vỡ
đang che tạm bằng những tấm gỗ
nên thơ không thể thấy
làm thế nào thơ có thể làm thơ
khi một người đàn ông bị bịt mắt?
 
lịch sử ngu ngốc của các cơn bão
không ai kịp nhớ
một vận tốc như điên
của tiền và máu...
 
thơ ghét những câu thơ trừu tượng
khi trái đất vỡ đôi
và trôi
như nước mắt
 
cơn bão, thơ biết
một trong những ý nghĩa của nó:
làm thơ phải chen chúc núp trong một ngôi nhà
và dòng sông không thể nhớ vì sao gây ra
cơn lũ lụt
 
thơ lo lắng vì không ai có trách nhiệm kiểm tra
xem hàng xóm của mình sẽ sống ra sao trong cơn lũ
ai sẽ thiếu ăn
ai sẽ đi tù?
thơ không biết
 
nhưng thơ biết
người hàng xóm của thơ ngày xưa rất yêu hoa anh đào
đã đi lên đồi cao
đã khóc cho người nằm xuống
tiếng vang bước chân anh ta trên lối đi đá sỏi
giữa mùa hạ trắng
mỗi sớm thức dậy tưới hoa
 
vợ của anh ta đã cầu nguyện cho anh tại các ngôi đền
mà tóc của cô cũng bị cuốn theo cơn bão
xác xơ
còn hơn thơ
trong mùa biển nhớ...
 
 
 

Thơ cũng biết buồn & nổi giận...

 
thơ báo hiệu cho bạn thông qua ngọn lửa
kể cả củi ướt ngọn lửa vẫn cháy bùng
tuyên ngôn về sứ mệnh của thơ sẽ vang lên
thơ đang gõ cửa từng ngôi nhà của bạn
 
nhiều người nghĩ rằng thơ sẽ làm được gì
với tuổi già như vậy?
những con chữ yếu đuối thảm hại mất vần của thơ
làm sao bốc cháy?
 
nhà nước chỉ in thơ ra để cất vào thư viện
phủ bụi ưu phiền
tốn rất ít tiền
vì thơ khá mỏng
 
nhưng nhà thơ
phải tạo ra các công trình thách thức cả ngày tận thế
ngay cả khi ý nghĩa của nó bị người ta cố tình xóa bỏ
 
bạn là nhà thơ?
bạn sẽ là người chinh phục
bạn mang lại hạnh phúc
bạn mang lại niềm vui
hay ngậm ngùi
 
không phải chỉ bằng lời nói...
 
 
 

Ý nghĩ của thơ sau ngày tận thế...

 
vào ngày thế giới kết thúc
có thể có những con chim sẻ vẫn đang chơi
trò chơi với nắng
nhưng những con cá bơi thẳng
vào móc câu
những con rắn đổi màu
như táo chín
 
vào ngày thế giới kết thúc
nàng đi ngang với chiếc dù màu đỏ
có khi nàng buồn ngủ bên bãi cỏ
người bán hàng rong mất chỗ ngồi
để la hét trên đường phố
 
vào ngày thế giới kết thúc
một chiếc thuyền bằng vàng đến gần bờ
mang đảo chìm từ khơi xa về trong hơi thở
dắt mọi người vào một đêm yêu nước lãng mạn đầy sao
 
vào ngày thế giới kết thúc
những người nghĩ rằng mình sẽ là sấm sét
đang thất vọng
những người mong đợi các thiên thần
mới biết rằng nó không bao giờ xảy ra
 
vào ngày thế giới kết thúc
mặt trời và mặt trăng vẫn ở trên trời
các con ong vẫn chơi với bông hồng
trẻ con vẫn được sinh ra
 
mái tóc của con người vẫn bạc trắng
như một nhà tiên tri
cho số phận
 
sẽ không bao giờ có kết thúc của thế giới
thế giới không bao giờ kết thúc
 
bạn sẽ có
một mai cho hòa bình
một mai dân chủ lung linh
như trăng rằm rước ông sao tháng tám
 
sẽ có
hay không?
 
 
 

Thơ viết bài thơ về mạt cưa...

 
bụi
sao lại cố ép chúng
thành người?
 
tại sao không để chúng những là hạt bụi của gỗ
tại sao lại ép chúng lại
và dùng dao
cắt rọc thành tờ giấy
để thơ phải ghi lên ấy
phải dè chừng có ai thấy...
 
giá như đừng có giấy
thơ sẽ là những nét khắc lên đá
đôi khi quá công phu...
 
bây giờ thơ thấy
rằng gió bay
hay không khí hít thở
để mọi người được sống
theo cách của họ
tự do
mới là thứ làm thơ
nở hoa
từ bụi...
 
 
 

Thơ biết thế giới này thật ra là một bệnh viện...

 
bởi vì trước khi thơ sinh ra
các cô y tá đã đứng chờ phía bên ngoài tử cung của Mẹ
trước khi thơ có thể xoay mình
chui ra ngoài ánh sáng
 
thơ được đặt lên giường
bồng bềnh như chiếc thuyền
trôi bên vú Mẹ
 
chiếc thuyền thơ đã bơi đến tận cùng trái đất
nó như chiếc lá cây đã nhỏ xuống vài giọt máu
 
máu...
nó làm thế giới trôi đi như một giấc mơ ngu ngốc
thơ không thể nhận thức
hay làm bài toán xác suất
về những điều sẽ xảy ra
 
khi được sinh ra thơ mới biết rồi ai cũng chết
khi già
và cả lúc chưa già
vì những điều ngưới ta nghĩ là Lý Tưởng
 
ngay cả khi thơ chưa cắt rốn
thơ đã thấy bồn chồn
thơ biết
thế giới này chỉ là nơi than thở những nỗi buồn của hai lá phổi
cũng là nơi chim hót vào tai
hai mắt thơ nhìn cuộc đời như túi hành lý cũ
ngày thơ lên đường
nhập ngũ
người ta mở cho thơ nghe những bài hát qua loa...
 
thơ thấy thế giới là một hồ nước
và thơ là một con cá nhỏ
như một cái móng tay
thức dậy gãi những vết thương muỗi đốt
tưởng rằng mình đã làm đã ngứa
hay liền da non
vết thương
gãy xương
của dân tộc
 
thơ mơ thấy thơ là một chiếc răng
để lấp đầy sự móm mém vắng mặt của tuổi già
cả ngàn năm như lịch sử
 
và các cô y tá
đã để thơ nằm như vậy
thả lỏng hai tay
nhắm mắt như một bí mật
vì thế giới không phài là một bệnh viện
 
thế giới đã bị đánh mất
khi lịch sử không còn tiếng khóc của thơ...
 
 
 

Bởi vì thơ không thể dừng cái chết lại...

 
thơ bị mất phanh
xin bạn vui lòng
tự ngừng lại
 
bạn đừng có cố
mấy cái trò bất tử
không phải là công việc của thơ
 
bản thân chúng ta
cũng chỉ từ từ lái chiếc tàu
về bến
 
bạn đừng sốt ruột bỏ đi
thơ mệt mỏi từng câu
như người ta bán từng chiếc vé
lên tàu
cho bạn
 
từ mẫu giáo trẻ con đã phải phấn đấu
bạn ở đâu?
mà bây giờ muốn mặt trời cũng phải lặn
chìm sâu vào bạn?
 
hay đúng hơn
bạn muốn vượt qua
nét vẽ chân dung của bạn hơi run rẩy và lạnh
mong manh
thơ quàng thêm cho bạn chiếc khăn
sợ bạn cảm lạnh
yếu mà cứ đòi chạy nhanh
 
chiếc khăn choa?ng cô làm bạn nhìn giống như người phụ nữ
hơi diêm dúa trong một bức tranh
treo trong một ngôi nhà
nên dường như
không ai có thể nhìn thấy
 
kể từ đó
chắc cũng hàng thế kỷ
nhưng bạn cảm thấy như chỉ một ngày
lần đầu tiên bạn trả lời phỏng vấn
về sự bất tử
ba hoa...
từ trong căn bếp
mà bạn vẫn nấu món canh
chua cay bằng gói bột nêm của bạn...
 
 
 
Thơ hy vọng không bị cái chết đánh cắp
từ những tai nạn vô cớ...
 
một vụ nổ bốc lửa của thơ
mới làm thơ bị vỡ
 
thơ sẵn sàng từ bỏ tất cả những thú vui hàng ngày
miếng cơm manh áo
những niềm tự hào thơ đang làm nghệ thuật
thơ biết cái chết của thơ không phải do thơ
 
trên thực tế thơ luôn khiêm tốn
thơ dự các hội thảo chỉ để an ủi
rằng thơ không bị bỏ rơi
& đang lủi thủi
một mình...
 
cái gì làm nên giá trị cho thơ
nó có thể là một thứ tống ra
mệt lả?
 
gì cũng được miễn là
không phải cái chết của thơ
 
cuối cùng thơ là một nguyên nhân
gây ra cuộc chiến
chống lại một căn bệnh
hỗn loạn còn hơn tình trạng vi phạm bản quyền
đó là quá nhiều người đang giả điên
để che đi sợ hãi
 
nếu phải
chết
thơ chết cho lòng dũng cảm của chúng ta được đâm hoa kết trái
trong quảng đời còn lại
của thơ...
 
 
 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (1)

 
cái chết
không phải là con mương ngoài cánh đồng
nó như một cánh buồm nhỏ
trôi ngang mặt trăng
 
nó chạm vào mặt trăng
sau đó, có một hình ảnh sẽ chìm
như đám mây nhỏ
và nàng cũng nhỏ
xíu xiu
 
cái chết
quay lại quá sớm
khi không ai chờ đợi
nó dường như
trượt xuống bên cạnh mỗi chúng ta
khi anh ấy húc tăng vào nhà
qua cánh cổng
sau buổi trưa đầy nắng...
 
thơ thức dậy thật sớm để viết về cái chết
thơ nghĩ mình sẽ gặp thiên thần
 
các thiên thần nói với thơ
thơ suýt nữa bị đẩy ra đường
lái một chuyến xe buýt
ga cuối là địa ngục
 
thơ biết cái chết vẫn là cuộc sống
chỉ có điều nó nằm trong một cái hộp
chưa biết vui hơn hay sẽ buồn hơn?
 
thơ đã khóc
không phải thơ dỗi hờn
mà là khi cái chết đến trên chuyến xe buýt
thơ không nhìn thấy ngôi nhà của thơ
khuất phía sau mặt trời
 
nó phủ bóng đen lên thơ
như thơ vẫn ngửi thấy mùi tử vong
trong khu vườn mỗi sáng
trời ơi buổi sớm quá chừng thơm...
 
một góc của khu vườn ánh sáng
thơ vẫn biết
hay làm rối loạn các ngôn từ
cho đến khi thơ hiểu hết ý nghĩa của nó
 
như thơ đang tìm hiểu ý nghĩa cái chết?
thơ nhìn thấy những thân cây trên mặt hồ
chúng ta chưa từng bơi trong đó
chúng ta chưa từng đứng xem mình chết
chúng ta chưa hiểu cái chết là gì?
 
thơ biết
vì thơ nhìn thấy cái chết
thơ ngửi mùi cái chết
nó di chuyển trên tóc
trên khuôn mặt lạnh buốt của thơ
thơ không biết nó thổi từ đâu
nhưng thơ biết hình như là sức mạnh
của thơ...
 
ô nhìn kia
ánh sáng vẫn đang ôm những thân cây trên mặt hồ
được vẽ bằng phấn màu
trên trang giấy
và như vậy thơ không bao giờ chết
 
như tất cả chúng ta đang cười
rồi khóc
và lặng im
vô cớ...
 
ngay cả sự im lặng đó
vẫn có
tiếng chim hoặc tiếng rơi của thiên thạch
một cái gì bay vút trong không gian
có bóng tối và ánh sáng
thơ kịp nhìn thấy
trên sân khấu có các thân cây vẫn đứng trên mặt hồ
 
nó cắt đứt hai mắt của thơ
làm thơ suýt nữa không còn nhìn thấy
để làm bài thơ về cái chết...
 
ngay cả chúng ta cũng suýt không còn được chết
vì tình yêu
mà tình yệu
thì chúng ta đâu bao giờ thiếu...
 
thơ nhắc chúng ta
tình-yêu-là-thiên-thần
dẫn chúng ta vào bóng tối
từ từ đừng vội
với thơ...
 
 
 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (2)

 
thơ ngồi mơ màng bên ngọn lửa
chờ một tiếng động
 
nó chạy trên các đầu ngón chân
như buổi sáng người ta đưa tin về một người đã chết
sau khi nhận huy hiệu 30, 40, 50 hay 60 năm
nằm trong tờ báo
thơ đang ngồi đọc phía sau nhà
 
thơ nghĩ sao người ta không chết sớm hơn hay muộn hơn
mà phải chết khi đã nhận về một giấy khen hay phần thưởng?
 
có lẽ anh ấy kiệt sức
thơ nhớ có lần nhìn thấy anh ta ở đây
co ro trong cái lạnh một cách khổ sở
và đáng sợ
bạn không cần phải mỉm cười
để cái chết mỉm cười
 
bạn đã mời anh ta vào nhà
pha một ấm trà
và cố gắng mời anh ta hút thuốc
bạn cũng nhớ anh ấy không nói gì ngoài việc mân mê cái huy hiệu suốt 60 năm
 
chắc khi chết không còn ai nuôi lòng thù hận
với một người vừa già vừa nghèo như anh ấy
dù trước đây anh ấy đã xóa sổ cả cánh đồng
anh ấy làm rối tung mọi thứ
 
anh ấy đã làm cho các giáo sư phải đi cắt cỏ
các nhà thơ đi chăn bò
vì không muốn chết
 
anh ấy đã pha trộn mọi thứ
như một thầy phù thủy
trong một cái bao tải rách
để mọi người giữ ấm trong mùa đông
 
bởi vì anh ấy thích
nó sẽ là một thiên đường
không phải trại súc vật
nên đừng ai đánh mất
niềm tin
 
thế giới
anh ấy nói: không như chúng ta mong đợi
những quyển sách ngu ngốc
không có gì khác biệt
và chúng ta im lặng nghe theo anh ấy
 
một phần của một mặt trăng đang rơi xuống phía tây
kéo cả bầu trời với những ngọn đồi
thành một ngôi sao đổi ngôi
rơi
làm mọi thứ tối thui
 
bóng tối của nó lây lan như ta bịt khăn lên mắt
như Mẹ quấn một chiếc tạp dề
như thể chưa từng ai nghe thấy sự dịu dàng của Mẹ
khi đập một quả trứng
 
anh ấy nói
không cần phải sợ cái chết
và mọi người nghe theo anh ta
chế nhạo sự hèn nhát
một cách nhẹ nhàng
không vội vàng
mà cuối cùng ai cũng tan
thành bụi
trừ anh ấy
 
cái chết
không phải là con mương ngoài cánh đồng
nó như một cánh buồm nhỏ
trôi ngang mặt trăng
 
nó chạm vào mặt trăng
sau đó, có một hình ảnh sẽ chìm
như đám mây nhỏ
và nàng cũng nhỏ
xíu xiu
 
cái chết
quay lại quá sớm
khi không ai chờ đợi
nó dường như
trượt xuống bên cạnh mỗi chúng ta
khi anh ấy húc tăng vào nhà
qua cánh cổng
sau buổi trưa đầy nắng...
 
 
 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (3)

 
nhưng đó không phải là cái chết
đó là lúc thơ đứng lên
hát cho những người nằm xuống
 
đó cũng không phải là bóng đêm
hay tiếng chuông nguyện hồn
ai đó và mặt trăng rơi lệ
 
đó cũng không phải là sự đông cứng
của miếng giò thủ mà chúng ta hay nếm thử
nó không giống như tất cả
những gì ta đã thấy
trong lúc mai táng
như thể cuộc sống chỉ là một bức ảnh
đóng khung trên nóc tủ
 
và chúng ta không thể thở
không trở dậy pha sữa
và sau đó ngồi gõ phím vu vơ
vào lúc nửa đêm mất ngủ
vì tiếng khóc của con
 
khi tất cả mọi thứ đã ngừng
như bốn cái van tim không còn nghe rì rào máu chảy
mọi người vây quanh và thấy
một mùa thu sương giá
chiếc khăn tang
 
tuy nhiên ngay cả lúc đau đớn nhất
dù một đời chúng ta thất bại
cái chết vẫn mở ra cơ hội
cho những kẻ hành nghề đọc điếu văn...
 
 
 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (4)

 
làm cho cả nhân loại
muông thú và hoa
chim và bướm
sự kiêu ngạo, khiêm nhường
cùng im lặng
 
nó không nỡ
bắt chúng ta phải nhào lộn mãi
đành rằng trong cuộc sống nhiều khi phải lộn trái
vì miếng ăn
 
như nàng phải lắc cả 3 vòng
cho bọn chúng ngắm
sau khi tắm
2 đêm...
 
bạn sẽ cầu nguyện
cái bóng chiếu lên tường của âm thanh
dội lại
trong một cái bao gai
lùng nhùng như áo tang
 
mơ màng
như cái chết của những đứa trẻ
nhân loại đang đối mặt với tội ác
mang gương mặt thiên thần
 
sau cái chết đầu tiên
những cái chết khác không còn là cái chết
nó chỉ là bóng tối
trôi trong tĩnh mạch của chúng ta...
 
 
 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (5)

 
thơ biết
không có liên minh nào mạnh hơn
cái chết và ma quỷ
bởi chúng ràng buộc nhau bằng tội ác...
 
 
 

Ngày tang lễ...

 
thơ yên tâm về những chuyến xe sẽ không bị phạt
vì vi phạm luật giao thông
nên thơ chơi ngông
không mua bảo hiểm
 
bảo hiểm của số phận đàn ông
thơ cũng không trả tiền
thơ bị mất hiệu lực của mình ngay tức khắc
 
ngày tang lễ
ai là người gửi
vòng hoa cho thơ?
 
đem hoa đến
ngoài bạn bè còn mấy cậu bé nghèo
hay cùng thơ nghịch dại
 
họ cũng muốn
thấy kết cục sau này của họ
 
ngày tang lễ
ai sẽ rao giảng nhung nhăng
rằng... rằng... rằng...
pằng... pằng... pằng...
 
nhưng một cậu bé khét nắng
đến ngôi mộ của thơ
cùng với bài kinh siêu thoát
không tính tiền công đức tụng ca
 
ngày tang lễ
khi nắp quan đã đóng trên đầu
như ngày xưa thơ dán chiếc hộp đựng mứt
ngày tết...
và những lời cầu nguyện cuối cùng được nói
với sáu tấm ván
 
tại một góc phố
thơ tỏa sáng như giọt nước mắt
của cậu bé da nâu
đang đau như chết
 
và những người đã mang vòng hoa
cùng bạn gái của thơ đang thuyết giáo
về phận người
 
những giọt nước mắt của họ làm cho
cậu bé nghèo
thấy sợ
ngày tang lễ
của thơ...
 
 
 
Có một tỉ lý do để nhìn xuống
chiếc quan tài...
 
nhưng chỉ có một cách nói dối vì sao thơ chết?
 
không ai có thể chứng minh
bạn cứ nghĩ thơ đã từng kiếm sống
một thời gian
 
như khi chúng ta ăn ớt
cũng là cách để lưỡi của chúng ta gió thổi
 
một cái gì đó sẽ xảy ra
một cái gì đó sẽ lặp lại
lặp lại lặp đi lặp lại
lải nhải lải nhải lải nhải...
 
bức tranh buồn nhất thơ từng thấy
gã họa sĩ tệ hại
treo trong hành lang của thơ
nơi thơ chỉ lỡ trượt chân một đêm
trên tay một ly vang đỏ
 
trong bức email
gã vẽ thơ ở một phiên tòa
đang trả lời về những ý tưởng mà thơ mắc kẹt
không thể thoát
 
và một đứa con gái giả giọng không liên quan
như chỉ có mình thơ làm bậy
và những gì tiếp theo chúng ta đã thấy...
 
thơ khóc
chỉ là câu thơ thôi
sao người ta lại nhét vào túi áo của thơ
quá nhiều ớt cay như vậy?
 
 
 

Dì út ơi...

 
những con mèo không biết mặt Dì út của mình
nhưng thơ biết
 
Mẹ mất
Dì mua cho thơ một đôi giày
thơ chạy
cho đến khi suýt rách
 
thơ hay đưa mắt nhìn
Dì của thơ thường đi bộ
 
khi thơ chạy qua
Dì thốt lên: ôi đôi giày của con
thơ vẫn lon ton
không ngừng lại
 
thơ nhớ. chạy và chạy
và đôi giày như cuộc đời này
Dì vẫy theo chúc thơ may mắn
 
tất cả các quyển sách chết tiệt
Dì biết
chỉ làm cho thơ cúi chào khán giả
không biết khi nào mới được đứng dậy?
 
như sau này
thơ hứa với vợ của thơ
thơ sẽ không ngủ với bất kỳ ai
ngoài cô ấy
 
nhiều cô gái tưởng thơ đồng tính
có cô còn muốn giúp thơ chữa bệnh...
 
Dì biết thơ làm bằng văn bản
nên khi quyển sách của thơ kết thúc
nghĩa là thơ muốn bản thân khốn nạn của mình
bốc cháy
 
có những đêm thơ mất ngủ
Dì đã từng chấp bút cho thơ
 
Dì xoa dịu nỗi đau
ở khuỷu tay thơ
những khi thơ muốn mình biến thành tiểu thuyết
như người bạn của thơ
 
Dì nhẹ nhàng
rì rào máu não
ngủ đi thơ...
 
trong giấc mơ của Dì
thơ là một người đàn ông
không thể uốn cong
vì sẽ gây tử vong
 
nên sau này dù có trễ tàu
thơ không càu nhàu
chen lấn
 
những lối đi nhỏ chen giữa lúc mưa bão thiên tai
giữa những thiên tài
thơ bước đi sống động
Dì không thích thơ
hát những câu ngớ ngẩn
dù đó là cách để thơ tận hưởng cuộc sống
 
Dì thích thơ thử nghiệm
đừng đi tìm may mắn
 
Dì muốn hai bàn chân
như đôi giày Dì mua
đáng tin như vậy
như thơ biết những điều
những con mèo không biết
nó chỉ biết mấy con chuột chạy
 
Dì biết thơ đang lớn
có thể cởi giày
chân trần qua cỏ cháy
không sao
 
Dì không thể tha thứ
không khoan nhượng
không phải lúc nào thơ cũng được chọn
khi Dì xay lúa và bế em
 
quên mất, thơ cũng còn một em gái nhỏ
tên nó là Lê Thị Xuân Trang
 
Dì nói: ngủ không phải là cái chết
nỗi sợ hãi nhiều khi làm thơ nhầm lẫn
sự thật là viên thuốc ám ảnh
cho tất cả mọi người
 
những người đàn ông đang bơi giữa sông
trong khi phụ nữ vẫn ở trên bờ
chúng ta sẽ dám làm gì?
sau mấy mươi năm kiếp người mây gió?
 
Dì biết
không phải lỗi ở Mẹ của thơ
mà thơ phải núp sau cánh cửa
đánh dấu màu đỏ lên một góc
 
như mấy gã mắt híp rồi mắt xanh chờ đợi
để nói: anh yêu em
rồi trùm lên cơ thể mỏng xíu của thơ
trời ơi hắn nặng như một con voi...
 
Dì không tha thứ cho thơ
thơ là người cuối cùng
Dì nhắc thơ một lần nữa
thơ phải hứa
như là câu chuyện của quốc gia...
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021