|
cả đêm
|
|
Vương Ngọc Minh, sương tháng tám
sơn dầu trên bố, 24”x26” (8/2014)
cả đêm cứ chốc chốc hết khom
nhìn vào bức tranh lại lơ đãng
ngó xuống đường
phải lâu lắm mới có một chiếc xe phóng
vụt ngang
phải nói khi đấy tôi rất mực tỉnh táo
chung quanh yên ắng quá
đã từng chứng kiến sương trùm
kín thành phố
trong mắt phải nói - cảnh
hết sức đẹp
ban ngày với chúng tôi quá nhiều chuyện xảy
diễn
ở đời mà (cứ
như thơ ấy!) hết chuyện nhảm nhí nọ
xọ chuyện nghiêm túc kia
và
tôi đã dỏng tai nghe mở to mắt nhìn
tất tần tật
lúc đầu sương sà xuống còn nhạt
nhưng sau vài giây trùm
lấp
hết mọi thứ (trong sương thì bất kể gì cũng thơ mộng
cũng bất trắc!) hễ có chút nắng
sương lập tức che đi
phát chớp mắt tự hỏi “sương ở đây
... nhiều không?” rồi
tôi ngoái nhìn gió đang cuộn bay là là
trên lòng đường
đột nhiên có cảm giác giống như linh hồn
một đứa bé (thơ trẻ!)
mờ nhạt
chỉ thích vẩn vơ bên đường lớn
đưa mắt nhìn lại thì bức tranh lên tiếng
giọng than van “sương làm gì có thời gian
... đúng không?”
tôi nói: này! xem kìa
mảnh linh hồn tôi “nó” từ đâu
đến vậy?
...
-------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Vương Ngọc Minh đã đăng trên Tiền Vệ
|