|
bập bềnh sông, nước
|
|
sáng cửa mở ra đất, trời nhưng
nắng khai ngấy vẫn không vào mưa thúi đất vẫn không vô
câu thơ vẫn mồ côi lạc lõng
mùi, vị quê nhà
vẫn thiếu vắng trong những bữa cơm đơn độc
tôi một mình mải miết kiếm tìm những khẩu vị hiếm hoi từ những quán hàng thời cuộc
cũng cơm canh cá mặn
cũng thịt kho dưa muối, nhưng
cơm không là từ hạt lúa đồng bằng Cửu Long nấu nồi đất lửa than
mà là gạo sấy từ những bước chân lang thang lề đường
mà là thịt cá ươn của những xác thân còng cọc tù ngục
mà là dưa mốc của những hộ khẩu bộng ruột
mà là canh lệ từ những ruộng đất lưu đày
khuya cũng chăn êm nệm ấm nhưng
chăn là chăn nát nhàu của những màn trời tha hoá bạc nhược
chiếu là chiếc chiếu Cà Mau trôi nổi trên lối mòn ngõ cụt áp bức lênh đênh trên những rạch ngòi địa chủ
trăn trở bốn phương tám hướng
thao thức từng nếp nhăn nheo thời cuộc
bẻ gẫy gập tôi từng góc cạnh
cấn xót đớn hèn
sống [như thể!]
an nhiên tự tại [những điều không có!]
trên chiếc thảm thịnh vượng của người
tôi như bám vào mảnh ván bập bềnh sông, nước
chỉ cần một con sóng ập!
--------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của NNguong đã đăng trên Tiền Vệ
|