|
Hồi chuông | Những đối nghịch
|
|
Hồi chuông
gửi nhà thơ Đồng Chuông Tử
Nơi những con tim ném mình trong ngục tối nghẹn tiếng với nhịp đập thoi thóp
moi tìm ánh sáng
Nơi những âm lượng bị nén chặt và những cuộc trốn chạy
trở nên cuồng loạn
Kẻ ra đi mang vác theo cả âm bản hoan lạc/đau khổ
rống lên những hồi chuông
Nơi các vị thánh bị lật tẩy vẻ già nua và mù loà
trước trọng trách đốn mạt tự gán
Nơi những chiếc mặt nạ lột trần không còn giật mình kinh ngạc nữa
Kẻ ở lại chỉ biết cúi đầu ta thán về đời sống vô định
Âm vang của hồi chuông lạc giọng điệu âm ỉ mãi
Nơi không còn là nơi nữa
Nơi không còn dấu chân của loài người nữa
Còn ai nghe tiếng tắt thở của chuông?
Những đối nghịch Trong một thôn nhỏ của một đất nước
Tôi đến đậu
Tôi có hình hài và cuộc sống riêng tư
Và mọi người xì xào vào tai nhau về điều đó
Tôi bị khước từ từ những lằn ranh trái/phải, thiện/ác, đúng/sai
Những điều mà mọi người đều cho là giá đỡ/là đạo lý sống
Việc phiền toái níu/buông là trạng thái lửng lơ
Trong trò lật tẩy thời gian để đong đầy cuộc sống
Dư âm cũng là chiếc phao cứu rỗi nỗi mất mát
Kẻ cô đơn dai dẳng với mọi thứ ràng buộc/gánh nặng
Dửng đứng niềm suy tư
Tôi nghe sự im lặng rùng rợn
Và cả những tiếng động hoan đãng
Tôi bước vào cuộc chiến theo/chống, trung lập xem như không thể hoạt tồn lâu dài
Những chia cắt phân định
Những thế cực nghiêng ngả
Trong những cuộc dự phóng
Những chuỗi thanh tẩy
Tôi phát hiện sức sống mình bị đánh cắp
Khi trở lại vấn nạn chung của kiếp người
Vẫn từ thôn nhỏ của một đất nước
Tôi bay đi.
Sài Gòn, 5.2008
|